Chỉ là vầng sáng này cực kỳ nhạt, căn bản là không ai có thể phát hiện được.
“Ủa? Mấy thứ trong cơ thể này là linh khí đó sao? Đây chính là Dưỡng Khí quyết ư? Cảm giác đơn giản quá nhỉ.” Trong lòng Lâm Tiêu thầm kinh ngạc nói.
Bây giờ hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cả người tràn trề sức lực, cái cảm giác đau đớn không chịu nổi kia cũng hoàn toàn biến mất rồi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mỗi một lần hít thở, Dưỡng Khí quyết trong cơ thể sẽ tự động vận chuyển.
Đương nhiên, tốc độ tự động vận chuyển rất chậm.
Nếu như hắn chủ động khống chế, cái tốc độ kia sẽ vọt lên như bay.
Khoảng thời gian một nén hương vừa rồi, hắn đã vận chuyển được mười Chu Thiên.
“Dựa vào pháp quyết để vận chuyển linh khí, khí tượng và kinh mạch đều ổn định, thế này, coi như là bước vào tầng nhập môn của cảnh giới Luyện Khí rồi sao?” Lâm Tiêu không chắc chắn lắm.
Nhớ tới lời dặn của giọng nói già nua kia, vận chuyển được ba Chu Thiên là có thể đi tiếp nhận thân phận người gác mộ.
Bản thân hắn được mười Chu Thiên, coi như hoàn thành vượt định mức rồi.
Lâm Tiêu nghĩ tới đây, đứng dậy định đi tiếp nhận thân phận rồi nói sau.
Nhưng lúc này.
Hắn phát hiện một chuyện khiến hắn sởn cả tóc gáy.
Vốn dĩ còn lại năm nghìn người, lúc này lại có tới hơn một nửa số người đã ngã trong vũng máu, không còn chút hơi thở.
Đếm sơ một lượt, tuyệt đối là quá nửa.
Thế này...thế này...thế này là thế nào.
Ánh mắt Lâm Tiêu lộ vẻ kinh hãi.
Ban nãy hắn chuyên tâm tu luyện Dưỡng Khí quyết, hoàn toàn không phát giác được động tĩnh gì bên ngoài.
“A!!!”
Đột nhiên, một vài tiếng hét thảm thiết ở bên cạnh vang lên.
Lâm Tiêu vội quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy từng luồng linh khí thoát ra từ cơ thể những người kia, trên người bị thủng một lỗ lớn, máu tươi trực tiếp tràn ra ngoài.
Không bao lâu sau, mấy người này đều tắt thở mà chết.
Ôi đệt!
Lâm Tiêu sững sờ!
Đó nào phải là linh khí, thậm chí là sắc bén hơn cả kiếm khí ấy chứ.
Nhìn những kẻ khác đều không đứng dậy.
Lâm Tiêu cũng không muốn tới kiếm các tiếp nhận thân phận nhanh như vậy.
Kẻ dị biệt sẽ bị diệt trừ, đạo lí này hắn vẫn hiểu.
Khi chưa có thực lực tuyệt đối và lá bài tẩy, biểu hiện quá xuất sắc cũng không phải chuyện tốt.
Huống hồ nơi này lại là Kiếm Ma tông.
Tuy mới tiến vào có hơn hai tiếng, nhưng Lâm Tiêu đã cảm nhận được cái gì gọi là tàn nhẫn, cái gì gọi là tàn khốc.
Hắn quay trở về chỗ cũ ngồi, nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp tục luyện Dưỡng Khí quyết.
Mỗi khi vận chuyển được một Chu Thiên, linh khí trong cơ thể sẽ ngưng tụ được một phần.
Sau khi Lâm Tiêu vận hành được mười Chu Thiên, lông mày hắn khẽ cau lại.
Không biết tại sao, hắn cứ có cảm giác lộ tuyến mà linh khí vận chuyển trong cơ thể khiến hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm, cứ như đang đi đường vòng vậy.
Còn có trong khẩu quyết, cũng có rất nhiều điểm giống như vậy.
Thử sửa lại một chút.
Chỗ này cũng sửa một chút.
Cứ như vậy, Lâm Tiêu dựa vào cảm giác mà hoàn thiện “Dưỡng Khí quyết độc quyền’ của mình.
Được một lúc, tốc độ hấp thụ linh khí của hắn đã bắt đầu tăng lên gấp bội.
Trong mơ hồ, một cơn lốc linh khí chầm chậm chuyển động xung quanh hắn.
Mà những người đang cố gắng tu luyện Dưỡng Khí quyết bên cạnh hắn, đột nhiên phát hiện những linh khí vốn đã khó nắm bắt, lại càng trở nên hỗn loạn.
A!!!!
Những tiếng hét liên tục vang lên không dứt.
Những người ngã xuống, nhiều không đếm xuể.
Còn lại hai nghìn người.
Một nghìn năm trăm.
Một nghìn.
Sáu trăm.
Ba trăm.
Khi số người chỉ còn lại một trăm năm mươi, lúc này mới dừng lại.
Lâm Tiêu lại mở mắt lần nữa.
Hơn một trăm người may mắn sống sót kia vội vàng đứng dậy, khuôn mặt mỗi người đều tỏ ra khủng hoảng, trong lòng có một loại cảm giác như vừa thoát khỏi đại nạn.
Bọn họ vừa rồi không phải là không muốn cử động, mà là cử động không nổi.
Dường như có một lực hút khiến bọn họ không cách nào di chuyển.
Cũng may.
Bọn họ cuối cùng cũng vượt qua được, đồng thời, vận chuyển thành công ba Chu Thiên trong Dưỡng Khí quyết.
“Đây rốt cuộc là nơi nào, năm nghìn người vậy mà chỉ còn lại hơn một trăm người chúng ta.”
“Đã sớm nghe nói Kiếm Ma tông tàn khốc vô cùng, không ngờ vẫn là ta xem thường nó rồi.”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Làm sao ư? Chúng ta làm gì còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời người kia, trước tiên đi tới kiếm các phía Nam tiếp nhận thân phận người gác mộ thôi.”
Mọi người thương lượng một lúc, cũng cảm thấy không còn cách nào khác.
Bọn họ cũng muốn thoát khỏi đây chứ, nhưng mà căn bản là không tìm được đường quay lại.
Không còn cách nào khác, đám người đành cùng nhau tiến về kiếm các ở nơi xa kia.
Lúc bọn họ đi tới phía trước kiếm các, đã có người ở đó đợi bọn họ rồi.
Đó là một người trung niên gầy gầy cao cao.
Khi nhìn thấy hơn một trăm người vừa tới, sắc mặt người trung niên đầy vẻ ngạc nhiên, ông ta nghi ngờ mở miệng hỏi.
“Đám người các ngươi có mấy vạn người tiến vào đâu rồi??”