Nước mắt trào ra, cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, giải thích: “Con không có, con không hề dụ dỗ ông ta.”
Nhưng lời giải thích của cậu đối với mẹ vô cùng nhạt nhoà, thậm chí còn không có chút đáng tin nào.
Mẹ đẩy bố dượng ra khỏi phòng, bà khoá cửa lại và bảo Giang Minh Y nằm lên giường, cởϊ qυầи ra.
“Mày không dụ dỗ anh ấy thì không lẽ là anh ấy chủ động làm vậy? Nếu mày bảo không có thì để tao tự kiểm tra.” Bà vừa nói vừa tách hai chân của Giang Minh Y ra, thấy hoa huyệt ướŧ áŧ, da^ʍ thuỷ vẫn còn, âʍ ɦộ vẫn còn đang run rẩy, hai mép hoa huyệt vẫn khép lại, khe âʍ ɦộ lại đầy nước, da^ʍ thuỷ cũng dần chảy ra theo đôi chân.
“Vậy mà mày dám bảo không có? Sao tao có thể sinh ra một thằng điếm như mày chứ?”
Giang Minh Y muốn khép chân lại, cậu cảm thấy xấu hổ với phản ứng của mình.
Kể từ đó, mẹ cậu cho cậu một khoản tiền để cậu có thể dọn ra ở riêng. Cậu dọn toàn bộ hành lí rồi bỏ đi, cũng chưa bao giờ ngoảnh lại. Sau đó thì cậu không đi học nữa, cậu làm một số công việc làm thêm lặt vặt rồi gặp được Lương Việt. Vốn dĩ cậu sẽ không bao giờ đủ tiền để sống trong khu phố này nhưng một nữ đồng nghiệp lại cảm thấy cậu vô cùng đáng thương nên mới cho Giang Minh Y thuê lại căn nhà này với giá vô cùng rẻ. Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt đứt bởi tiếng chó sủa, Giang Minh Y nhận ra cái chăn đã bị kéo xuống dưới sàn nhà.
Cậu cúi người xuống muốn nhặt lên nhưng Tiểu Hắc không cho cậu cơ hội đứng lên, nó đưa mũi ngửi giữa hai bờ mông rồi thè lưỡi liếʍ hai môi âʍ ɦộ ướŧ áŧ tách ra, liếʍ láp cái lỗ mẫn cảm.
“A…” Cơ thể Giang Minh y mềm nhũn, đầu lưỡi vừa to lớn vừa nóng hổi đang ra sức liếʍ láp khiến cho cậu ngứa ngáy không chịu nổi.
Chó lớn thật sự không cho cậu để đứng dậy lần nữa, nó giơ hai chân trước bấu vào lưng cậu rồi lắc hông, đẩy dươиɠ ѵậŧ to tướng vào môi âʍ ɦộ đang muốn khép lại của cậu, đâm vào bên trong hoa huyệt.
Giang Minh Y cảm thấy một thứ gì đó vừa to cứng vừa ấm áp tiến vào bên trong cậu ngay lập tức, cậu hoảng sợ muốn ngồi dậy nhưng khi cậu vừa chống người lên, cậu cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của Tiểu Hắc còn tiến vào sâu hơn.
Hoa huyệt dâʍ đãиɠ co rút không ngừng, ngậm qυყ đầυ đỏ tươi mà nuốt lấy, vui sướиɠ nhưng cũng khờ khạo đón tiếp kẻ xâm nhập.
“Ưm!...Không…không…đừng đâm vào…” Giang Minh Y hoảng sợ đến mức gần như mất đi lí trí, vậy mà lại đi cầu xin một con chó.
Tiểu Hắc không thích, nó sủa ầm ĩ cả lên, dươиɠ ѵậŧ của nó bị hoa huyệt chật hẹp kẹp lấy, vừa đau lại vừa sướиɠ, nó vẫy đuôi, rút dươиɠ ѵậŧ ra một xíu rồi lại đâm mạnh vào trong.
Rồi nó ngốc nghếch đứng im vì qυყ đầυ của nó bị một lớp màng ngăn lại, niêm mạc ướŧ áŧ bao lấy ngoài miệng âʍ đa͙σ, chỉ chừa một khe nhỏ ở giữa, không cách nào để cho dươиɠ ѵậŧ đi vào.
Con chó lớn nghi ngờ, nó đẩy đẩy cơ thể, khi nó nhận ra rằng nó không thể đút thêm vào trong thì nó ngay lập tức kéo căng cơ thể, dùng sức phần hông, sủa lên một tiếng, qυყ đầυ phồng lên đẩy vào khe thịt chật hẹp kia, cái màng mỏng lập tức bị xé rách, máu chảy ra, tạo điều kiện cho dươиɠ ѵậŧ của nó tiến vào hoàn toàn.
“A! Đau quá…ha…đau quá đi…” Giang Minh Y không còn sức lực nằm ở trên giường, cơ thể xụi lơ lần nữa, cảm giác bên trong hoa huyệt được truyền đến cho cậu.
Tiểu Hắc nghe được giọng của cậu, nó lại tiếp tục động tác, lại đâm vào nơi sâu hơn.
“Huhu…Đừng đâm vào mà…Tao tìm cho mày một con cɧó ©áϊ được không…Đừng làm vậy với tao mà…” Giang Minh Y muốn thương lượng với nó, đầṳ ѵú không ai vuốt ve vẫn dựng thẳng đứng, phía trên có thể thấy rõ nếp uốn, bên cạnh còn có một số hạt tròn, cậu kìm lòng không đưa tay lên sờ nắn.
===========
Liên hệ mình qua Telegram khi bạn mua combo được giảm giá thêm 10% nữa nhaaa. Telegram: https://t.me/trish_nguyen