Tiểu Hắc vừa kéo chăn vừa nhìn cậu chằm chằm, dươиɠ ѵậŧ thô dài nhô ra từ dưới bụng. Cơ thể của nó so với mấy con chó bình thường lớn hơn rất nhiều, thế nên nhìn vào dươиɠ ѵậŧ của nó cũng rất khủng bố, qυყ đầυ hiện rõ một màu đỏ tươi, toả ra một mùi hôi thối.
Khi chăn trượt ra ngoài, Giang Minh Y mới chú ý đến hành động của nó.
Cậu chìa tay, ra lệnh: “Liếʍ sạch cho tao.”
Tiểu Hắc nghe thấy thế thì thả cái chăn đã cắn rách ra, bước tới trước mặt cậu, thè lưỡi ra liếʍ đầu ngón tay hết lần này đến lần khác, nuốt da^ʍ thuỷ có mùi tanh vào trong.
Bởi vì cơ thể kỳ lạ nên tính cách của cậu cũng hơi khép kín. Cha cậu mất sớm, cậu được mẹ một mình nuôi lớn, bí mật của cậu cũng chỉ có mẹ và hai người khác biết.
Khi còn đi học, cậu không dám đi vệ sinh như bình thường, mỗi lần đi cũng sẽ vào phòng riêng, cố tỏ ra bản thân không khác gì với nam sinh bình thường nhưng cậu vẫn nghe những lời xì xào bàn tán sau lưng mình.
“Cái thằng ẻo lả đó lớn lên trắng trẻo còn hơn cả con gái.”
“Lúc đi cậu ta cứ lắc lắc cái mông qua lại, trông lẳиɠ ɭơ bỏ mẹ.”
“Đừng nói nữa, hôm trước tập hợp trên lầu, cầu thang thì đông, cậu ta đứng trước mặt tao, mông cậu ta vểnh vểnh lên làm tao muốn sờ thử.”
“Ê, mày có tự thấy kinh tởm không vậy?”
Cậu đã nghe rất nhiều thứ như vậy, dần dần cậu trở nên khép kín hơn. Cậu giấu hết những trò trêu chọc, những lời mỉa mai, những lời lăng mạ trong lòng. Ban đầu cậu còn khóc thầm nhưng sau đó khi đã dần quen thì cậu còn không buồn khóc lóc.
Cậu đã nghĩ mình sẽ mãi như vậy, cứ sống cả đời bên mẹ như thế thôi.
Nhưng rồi mẹ cậu tìm được một người đàn ông mới, bà ấy càng ngày càng ít quan tâm cậu hơn.
Giang Minh Y biết rằng mẹ không thích cơ thể của cậu, bà cho rằng cậu là một con quái vật với cơ thể nam không ra nam nữ không ra nữ.
Cậu cũng không quan tâm, không có người để ý cậu cũng không vấn đề gì, dù thế nào thì cậu cũng đã quen với chuyện đó rồi, không phải sao?
Nhưng sau đó, người đàn ông của mẹ khi say đã vào phòng của cậu và cởϊ qυầи. Cơ thể to lớn của gã ta đè lên người cậu, khuôn mặt say xỉn của gã cứ áp lên mặt cậu rồi hôn khắp nơi, nói: “Mày cứ mặc quần đùi rồi lẩn quẩn trước mặt tao, muốn dụ dỗ tao có phải không? Thằng điếm này…”
“Không, không có mà…” Giang Minh Y lắc đầu, cố tránh đi đi nụ hôn của đối phương, dùng hai tay đẩy người gã ta ra.
Nhưng sao sức lực của một học sinh có thể chống lại được với một người đàn ông trung niên. Giang Minh Y nhanh chóng kiệt sức, cậu khổ sở bật khóc, van xin người đàn ông đó nhưng gã ta chỉ xem nó như là thú vui mà thôi.
Bố dượng đưa đầu lưỡi vào trong miệng của Giang Minh Y, một tay ôm chặt vòng eo thon thả của cậu, một tay thò vào trong quần, chơi đùa với cặp mông đầy đặn.
“A…ưm…ưm…” Giang Minh Y liên tục giãy dụa nhưng chỉ tổ phí sức, cậu không có cách nào có thể đẩy người đàn ông phía trên ra, chỉ có thể phát ra những âm thanh vụn vỡ.
Bộ râu của gã ta cạ vào mặt cậu, khiến cho cậu càng thêm tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, vì phản ứng cơ thể cậu vô cùng kinh khủng. Bị đối xử thô bạo như vậy nhưng hoa huyệt của cậu cứ co rút, muốn thứ gì đó đâm vào bên trong.
Lúc mẹ đến thì mọi chuyện mới dừng lại, bố dượng rơm rớm nước mắt nói: “Tất cả là tại nó dụ dỗ anh, anh uống rượu say, anh còn tưởng rằng người nằm trên giường là em.”
Ấy vậy mà mẹ lại tin tưởng lời người đàn ông này nói, giơ tay tát Giang Minh Y đang muốn giải thích mọi chuyện. Cú tát ấy mạnh đến mức khiến cho đầu của cậu quay sang một bên, dấu ngón tay cũng hiện rõ trên khuôn mặt, trông rất đáng sợ trên làn da trắng nõn.