Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa

Chương 41: Trái Tim Không Muốn Người Nhìn Thấu

Khi Lâm Y đưa Kỳ Phong đi rồi, hoàng đế đến bên giường Hạo Phong, chầm chầm ngồi xuống. Hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt đẹp như tạc đang say ngủ, bất động thật lâu.

Đứa con này, mười chín năm qua, hắn chưa bao giờ có dịp nhìn kỹ. Nay mới nhận thấy, hết bảy phần là giống Liên nhi của hắn. Giờ phút thấy Hạo Phong người đầy máu, bất tỉnh trên tay Kỳ Phong, hắn cứ ngỡ chuyện mười chín năm trước lặp lại trước mắt. Lúc ấy, ngoài mặt luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim hắn như bị cào xé mãnh liệt.

Hắn đã từng hận đứa trẻ này, vì sự có mặt trên đời của nó đã cướp đi nữ nhân mà hắn yêu thương nhất. Mười mấy năm trước, tại Đàm Hoa Sơn, thấy Hạo Phong sống thoải mái vô tư, hắn đã sục sôi căm giận. Tại sao nó lại có thể sống tự do vui vẻ như vậy, trong khi người mẹ khó nhọc sinh ra nó không còn được nhìn thấy nhân gian tươi đẹp? Hắn đã bắt đứa trẻ đó quay về hoàng cung, tước đi đôi cánh của nó, giam cầm trong chiếc l*иg sắt nạm vàng. Hắn không cho phép nó được hạnh phúc, hắn muốn huỷ hoại nụ cười sáng trong đó.

Nhưng Hạo Phong dù trong nghịch cảnh, vẫn không đánh mất đi nụ cười, vì bên cạnh chàng, ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, đều tìm thấy ánh sáng dịu dàng, nồng ấm. Ánh sáng đó là Lý ma ma, là Kỳ Phong, là Tiểu Thanh, Thạch Đầu, Nghinh Phong, Ngọc Phong, Vi Hàn. Chỉ cần còn một tia sáng, chàng nhất định sẽ không từ bỏ nụ cười trên môi.

Hoàng đế đã luôn cho rằng chàng là sát tinh, là yêu ma hại chết nữ nhân của hắn, nhưng hiện tại… sự thật vỡ lẽ, nàng là do người khác hãm hại. Lý do để hắn bám vào mà hận chàng giờ đây tựa như bong bóng, trôi vào thinh không, vỡ tan không còn dấu vết.

Hoàng đế run rẩy đưa tay chạm nhẹ gương mặt chàng, như thể Liên nhi của hắn sau bao nhiêu năm cách biệt đã trở lại, gần sát bên cạnh. Bỗng hắn giật mình khi thấy lông mi chàng khẽ động rồi dần mở mắt ra.

Hạo Phong tỉnh lại, trong lòng kinh hãi khi nhận ra bản thân mình vẫn còn sống. Ngực không còn đau, đầu không choáng váng nữa. Nhưng nỗi bất an khiến chàng thấy khó thở, ôm cổ họng, ngồi dậy nôn khan. Chàng không chết, có nghĩa là cổ chủ đã không còn? Kẻ đó là ai? Chẳng lẽ Kỳ Phong thực sự moi tim mẫu phi của hắn để cứu sống chàng. Còn bản thân hắn... đã đi đâu rồi?

Hạo Phong hoảng loạn nhìn xung quanh tìm kiếm Kỳ Phong, nhưng chẳng thấy bóng dáng của hắn. Chàng không để ý tới sự có mặt của hoàng đế, vùng ra khỏi giường, gào lên:

"Tứ ca???"

Hoàng đế vội chạy theo giữ chàng lại:

"Ngươi phát cuồng cái gì?"

Hạo Phong lúc này mới bình tĩnh hít thở. Nhưng giọng nói này sao lạ lẫm quá, không phải Kỳ Phong, không phải ca ca của chàng. Hắn thực sự đã rời xa chàng rồi sao…

Một dòng chất lỏng ấm nóng trào ra từ khóe mắt chàng, tựa châu ngọc tuôn rơi. Hạo Phong ôm ngực, khóc không thành tiếng.

Hoàng đế gọi mãi không xong, mất kiên nhẫn nắm lấy vai chàng quay lại.

Lúc này, Hạo Phong mới giật mình khi thấy gương mặt của hoàng đế gần sát bên:

"Phụ... phụ hoàng?"

Hoàng đế nhìn gương mặt đẫm nước kia, trái tim như bị cào xé. Tại sao ngay cả khi rơi lệ, chàng cũng giống nàng đến như vậy? Hắn giữ chặt chàng trong tay, nheo mắt hỏi:

"Tại sao lại khóc lóc bù lu bù loa lên?"

Hạo Phong không trả lời hoàng đế, hoang mang hỏi:

"Phụ hoàng... Tứ ca... huynh ấy đâu rồi?"

"Hắn vì trông chừng ngươi, mệt mỏi quá độ, vừa ngất đi thôi. Ngươi không cần phải hoảng hốt như vậy."

Hạo Phong như trút bỏ một phần gánh nặng. Chàng lại hỏi:

"Trang Quý Phi... bà ấy..."

"Nàng ấy làm sao?”

“Bà ấy vẫn còn sống chứ?”

“Ngươi hỏi gì lạ lùng vậy? Nàng ấy không những còn sống, mà sống rất khoẻ mạnh.”

Hạo Phong lúc này mới thực sự yên tâm, hai chân đứng không vững ngã khuỵ. Hoàng đế vội đỡ lấy, bồng chàng lên đưa đến bên giường, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng không còn vẻ chán ghét như cũ:

"Ngươi vừa mới tỉnh dậy, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Trẫm sẽ cho gọi Trương y sư tới xem qua lần nữa."

Nói rồi hắn quay lưng đi mất.

Hoàng đế đi rồi, Tiểu Thanh mới xuất hiện, ôm chầm lấy chàng, bù lu bù loa:

"Điện hạ! Ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."

Hạo Phong xoa đầu nàng mỉm cười:

"Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng."

Tiểu Thanh lắc đầu:

"Đây đâu phải lỗi của ngài. Chỉ tại bà Tần Phi ác độc đó!"

Hạo Phong ngạc nhiên hỏi:

"Tần Phi?"

"Phải, là Tần Phi!"

Nói rồi nàng thuật lại sự tình cho Hạo Phong nghe.

"Hoàng thượng đã trực tiếp moi trái tim của bà ta. Trương y sư lập tức cầm đi bào chế thuốc giải. Lúc tứ điện hạ ôm ngài trở về, toàn thân đầy máu, nhìn như chết rồi, ngài không biết nô tỳ đã hoảng sợ thế nào đâu. Ngài đã hôn mê tận bảy ngày bảy đêm. Tứ điện hạ túc trực bên ngài một bước cũng không rời, quên cả ăn uống. Lúc nãy hoàng thượng tới, ngài ấy ngất đi rồi."

Hạo Phong nghĩ tới việc Kỳ Phong vì mình mà lo lắng, đau lòng không thôi, liền bước xuống giường:

"Ta muốn đi gặp ca ca."

Tiểu Thanh chưa kịp ngăn cản, chàng đã vội chạy tới sương phòng của Kỳ Phong. Ngay khi Hạo Phong vừa đặt chân vào cửa, đã thấy Kỳ Phong tỉnh lại từ khi nào, chuẩn bị bước ra ngoài. Hai người vừa nhìn thấy nhau, cứ ngỡ trăm năm chưa gặp lại, không hẹn mà lao vào nhau chẳng cần đắn đo suy nghĩ.

"Ca ca..." Hạo Phong khẽ gọi.

Kỳ Phong siết chặt chàng trong vòng tay, vuốt nhẹ mái tóc:

"Cuối cùng thì ta đã được nghe lại giọng nói này rồi."

Hạo Phong ngước nhìn hắn, lo lắng hỏi:

"Huynh thấy trong người thế nào? Sao không nằm nghỉ ngơi mà còn xuống giường làm gì."

"Ta nghe đệ tỉnh lại, nên muốn qua xem."

Hạo Phong rời khỏi vòng tay Kỳ Phong, kéo hắn quay trở về giường, ấn hắn nằm xuống:

“Đừng lo cho đệ. Sắc mặt huynh kém lắm. Đã ăn uống gì chưa?”

Kỳ Phong gật đầu:

“Ăn một chút.”

“Vậy thì tốt. Huynh ngủ một giấc đi.”

Kỳ Phong nằm trên giường, nhìn chàng chăm chăm:

“Ban nãy… phụ hoàng không làm khó dễ đệ chứ?”

Hạo Phong mỉm cười lắc đầu:

“Không có…”

“Vậy ta yên tâm… Hy vọng sau chuyện này, người sẽ không còn ghét bỏ đệ nữa.”

Dứt lời, cơn buồn ngủ tới rất nhanh, Kỳ Phong chầm chậm khép mắt lại. Sau bao ngày lo lắng không nuôi, cuối cùng hắn đã có thể có một giấc ngủ bình yên không mộng mị.

oOo

Hạo Phong tỉnh giấc vào rạng sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, kinh ngạc nhìn gương mặt Kỳ Phong gần sát bên. Chàng đỏ mặt ngồi bật dậy, cố nhớ lại nguyên do tại sao lại nằm ở trên giường của hắn. Nhưng tâm trí chàng lúc này chỉ quẩn quanh nơi gương mặt tuấn mỹ kia, không thể suy nghĩ gì hơn.

Kỳ Phong bị Hạo Phong đánh thức, dụi dụi mắt, giọng nói còn ngái ngủ:

“Còn sớm mà, mau, nằm xuống ngủ tiếp đi.”

Dứt lời, hắn đưa tay kéo chàng ngã xuống bên cạnh mình. Hạo Phong thấy cả người nóng ran, không cách nào ngủ lại được nữa, khẽ hỏi:

“Sao đệ lại ở trên giường huynh?”

Kỳ Phong nhìn chàng bằng đôi mắt nồng ấm dịu dàng:

“Nửa đêm thức dậy thấy đệ ngủ gục bên giường, ta đã bồng đệ lên đây.”

Gương mặt Hạo Phong càng lúc càng đỏ ửng, nếu không kiềm chế, sẽ nóng đến độ bốc khói lên mất. Chàng xấu hổ vùi mặt vào ngực hắn. Hơi ấm thân quen thật dễ chịu. Nghĩ lại sau ba năm, gặp lại chỉ toàn sóng gió. Giờ phút bình yên này, khiến chàng cứ ngỡ mình đang mơ. Thật là… khiến người ta lưu luyến không muốn rời đi.

Đang lim dim chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, Hạo Phong giật thót mình sực nhớ ra chàng đã hôn mê lâu như vậy chắc chắn sẽ rất dơ bẩn. Lỡ Kỳ Phong nhận ra, chê chàng không sạch sẽ thơm tho thì thật xấu hổ. Nghĩ tới đây, chàng liền ngồi bật dậy nhưng lực ôm của Kỳ Phong quá mạnh mẽ, khiến chàng ngã ngược trở lại, lọt thỏm vào lòng hắn:

“Đệ tính đi đâu?”

Chàng xấu hổ lí nhí trong cổ họng:

“Đi tắm.”

Kỳ Phong bật cười hôn nhẹ lên tóc chàng:

“Vẫn rất thơm mà.”

Chàng liền phùng má giận dỗi:

“Huynh nói dối! Đã gần mười ngày đệ chưa tắm rửa gì, nghĩ tới đây… thực bứt rứt khó chịu.”

Kỳ Phong lì lợm không cho chàng thoát ra, thì thầm bên tai chàng:

“Yên tâm, ngày nào ta cũng tắm cho đệ.”

Hạo Phong cả kinh thốt lên, lỗ tai phút chốc nóng bừng, gương mặt đỏ ửng:

“Cái gì?”

Kỳ Phong không biết xấu hổ, lặp lại:

“Ngày nào ta cũng tắm cho đệ. Trương y sư bảo ngâm nước nóng sẽ rất tốt cho quá trình hồi phục, nên mỗi ngày ta đều đưa đệ tới dục thất, cùng đệ ngâm nước nóng.”

Lúc này Hạo Phong không còn mặt mũi nào nhìn hắn, vội lấy chăn che kín mặt. Nói vậy… từ trên xuống dưới của chàng… đã bị hắn nhìn thấy cả rồi sao?

Kỳ Phong thích thú kéo chăn ra, chui đầu vào trong, cọ chiếc mũi cao của hắn lên mũi chàng:

“Đệ xấu hổ gì chứ, đây đâu phải lần đầu?”

Hơi nóng từ cơ thể toả ra bên trong chiếc chăn làm chàng muốn ngộp thở. Gương mặt Kỳ Phong lại xuất hiện. Chàng chớp mắt mấy cái, rồi tung chăn ra, hớp lấy không khí, sau đó thốt lên:

“Không phải lần đầu?”

Kỳ Phong cười ma mãnh:

“Lần nào đệ sốt cao ta chả thay y phục cho đệ. Xấu hổ gì chứ. Đệ có cái gì, ta có cái đó.”

Hạo Phong nghẹn họng không nói thêm được lời nào. Lẽ thường thì cũng không có gì phải xấu hổ. Nhưng hiện tại… Chàng bất giác đưa tay lên ngực. Kỳ Phong lo lắng hỏi:

“Không thoải mái ở đâu? Đệ lại đau ngực sao?”

Đúng là rất đau… Hạo Phong nghĩ, nhưng chàng không thể để hắn biết được, liền lắc đầu. Kỳ Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Phải rồi, có chuyện này ta cứ vướng mắc mãi trong lòng, muốn hỏi đệ.”

“Huynh hỏi đi.”

"Trước khi đệ ngất đi, đã muốn nói gì với ta?"

Tự dưng Kỳ Phong hỏi vậy, Hạo Phong bất ngờ ngây ra. Lúc đó, chàng thực sự nghĩ mình sắp chết rồi, nên mới quyết tâm nói những lời tận đáy lòng. Cũng may là chưa thành câu. Giờ đây... làm sao có can đảm nói ra? Có lẽ nên tiếp tục chôn thật chặt, cho tới ngày lìa xa nhân thế…

Chàng ấp úng:

"Không có..."

Kỳ Phong không tin:

"Nếu không nói ra thì sau này không còn cơ hội. Là ai đã nói câu này vậy? Giờ đã có cơ hội rồi, mau cho ta biết."

Hạo Phong lắc đầu:

"Có lẽ đệ chỉ mê sảng thôi. Đệ không còn nhớ gì cả..."

Kỳ Phong nhìn chàng nghi hoặc, bỗng thấy đệ đệ mặt đỏ lên, đôi mắt cũng phiếm hồng, hắn không hỏi nữa, mỉm cười xoa đầu chàng:

"Không muốn nói thì thôi, ta không ép. Khi nào đệ thấy thích hợp, ta sẵn sàng lắng nghe."