Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa

Chương 40: Thuốc Giải

Hoàng đế nghe bẩm báo, liền hỏi:

"Trong tầng hầm có gì?"

Thái giám lắc đầu:

"Đã bị khóa, thưa hoàng thượng."

Hoàng đế lập tức ra lệnh:

"Mau dẫn đường!"

Trong gian phòng kế bên, có một tầng hầm bí mật. Cửa vào được phủ lên một tấm thảm đỏ, đã bị khoá từ bên ngoài. Hoàng đế lệnh phá cửa, rồi theo sau thái giám và hai thị vệ bước xuống tầng hầm. Kỳ Phong, Trương y sư cũng nối bước, Tần Phi đang bệnh nên được cung nữ dìu xuống dưới.

Căn hầm tối tăm đầy mùi ẩm mốc, âm u đáng sợ, gây cảm giác ngột ngạt tận cùng. Đường đi giống như dẫn lối xuống địa ngục, khiến cho kẻ can đảm nhất cũng thấy rợn người.

Ở sát các bức tường, là những chiếc kệ gỗ màu nâu sẫm. Trên kệ đặt các lọ thủy tinh trong suốt. Bên trong lọ chứa vô số côn trùng, rắn rết cực độc đủ kích thước, hình dạng.

Hoàng đế nhìn hết một vòng căn hầm, rồi quay sang Tần Phi hỏi:

"Những thứ này là gì?"

Tần Phi lắc đầu, xua tay:

"Thần thϊếp không biết!!"

Trương y sư lại gần quan sát những chiếc lọ đặt trên kệ, khẽ nhăn mặt rồi lên tiếng nói:

"Đây là trùng độc. Người sử dụng cổ thuật nuôi trùng độc để thực hiện nhiều tội ác không thể ngờ tới. Những loài có nọc độc nhất sẽ được nhốt chung vào một chỗ. Chúng cắn xé, ăn thịt lẫn nhau. Con nào còn sống sót duy nhất, cơ thể sẽ bị ấu trùng ăn. Ấu trùng chứa chất độc tổng hợp vô cùng khủng khϊếp sẽ tiếp tục được cổ chủ thực hiện tà thuật để hại người, khiến người bị hại trở nên điên loạn, hoặc chết đi, thậm chí nguy hiểm hơn là gieo rắc tai hoạ, dịch bệnh, thiên tai cho nhân loại."

Nét mặt hoàng đế bỗng chốc sa sầm, giọng nói cũng ngùn ngụt sát khí:

"Tại sao nơi ở của Tần Phi, lại có những thứ này?"

Dứt lời, ánh mắt hắn dời sang người Tần Phi đang run rẩy kế bên. Nàng vẫn một mực phủ nhận:

"Thần thϊếp quả thật không biết gì cả!”

Kỳ Phong từ nãy tới giờ đi quan sát xung quanh, bỗng dừng lại ở một góc tường, bàng hoàng nhìn vật đang treo trên đó:

"Cục Bông?"

Cục Bông là con mèo ngày bé hắn rất yêu thương, nhưng Trang Quý Phi không cho phép nuôi, nên Liên Quý Phi đã nuôi giùm hắn. Ngày Liên Quý Phi qua đời, nó cũng biến mất. Tại sao hiện giờ nó lại ở đây, nhưng chỉ còn là một bộ da? Tay Kỳ Phong bất giác co lại thành nắm đấm, gằn giọng hỏi:

"Tại sao Cục Bông lại ở chỗ bà?"

Tần Phi lúc này mới giật mình nhìn lên, đã thấy Kỳ Phong đằng đằng sát khí tiến đến gần nàng. Hắn lại nhấn mạnh câu hỏi:

"Vật nuôi của Liên Quý Phi, tại sao lại ở đây?"

Tần Phi lắp bắp lùi ra sau:

"Làm sao mà ta biết được?"

Trương y sư nhìn tấm da con mèo có bộ lông trắng như tuyết, rồi mới chợt thốt lên:

"Thì ra là vậy.”

Kỳ Phong nhìn y, nôn nóng hỏi:

"Thì ra thế nào?"

Trương y sư trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

"Có một cách để che giấu đi thân phận cổ chủ, là cổ chủ sẽ hạ cổ vào một vật trung gian như chó, mèo, hoặc bất cứ ai mà họ muốn. Trường hợp của con mèo này, có thể đã bị hạ cổ. Sau đó, nó tiếp xúc với Liên Quý Phi. Trùng độc sẽ chuyển từ nó sang bà ấy. Con mèo là vật trung gian, nên kẻ chủ mưu sẽ che giấu được thân phận thật. Chính vì vậy mà thần kiểm tra sẽ không phát hiện được. Có thể sau khi Liên Quý Phi qua đời, cổ chủ đã thủ tiêu nó. Hoặc bằng cách nào đó, bà ta đã khiến cho cả hai đồng vu quy tận. Còn bản thân bà ta vẫn nhởn nhơ tới tận bây giờ."

Tần Phi nghe những lời này của Trương y sư, liền quát lên:

"Ngươi đừng ngậm máu phun người! Bổn cung xưa nay không thù không oán với Liên Quý Phi, sao lại phải làm vậy??"

Nói rồi nàng hướng hoàng đế quỳ xuống:

"Hoàng thượng! Ngài đừng nghe bọn chúng nói xằng bậy! Thần thϊếp bị oan!”

Hoàng đế bị nàng nắm lấy tay áo, lạnh lùng hừ một tiếng. Bất ngờ một cái tát nảy lửa giáng xuống mặt nàng:

"Ngươi đừng ở đó biện minh nữa! Ngươi nói không biết nơi này, vậy thì đây là cái gì?"

Hoàng đế vừa nói, vừa lấy ra miếng ngọc phỉ thúy mà xưa kia hắn đã tặng nàng. Tần Phi cả kinh đưa tay sờ khắp người. Đã rơi mất từ khi nào?

"Tang chứng vật chứng rõ ràng, ngươi còn chối đi đâu? Ngươi xuất thân từ Mộc quốc, mà Mộc quốc xưa nay nổi tiếng dùng cổ độc hại người. Tầng hầm ở ngay cung điện của ngươi. Vật nuôi của Liên nhi lại ở trong tầng hầm. Ngọc bội trẫm tặng, thì ngươi đánh rơi ngay tại chỗ này. Còn gì để nói không?”

Tới nước này, Tần Phi vẫn một mực ngoan cố:

"Thần thϊếp bị người ta hãm hại thật mà! Có thể… có thể ban nãy y…” Nàng chỉ vào Trương y sư: “Y đã lấy trộm ngọc bội rồi vu oan giá hoạ cho thần thϊếp!”

Kỳ Phong lúc này mới bước tới, bật cười mỉa mai:

"Đừng thoái thác nữa! Đây là miếng ngọc bội ngày xưa vì đánh rơi nó mà bà đã đổ lỗi cho Hạo Phong ăn cắp sao? Đến nay bà đã bị báo ứng rồi đó. Cái gì của mình, thì phải giữ cho cẩn thận. Cái gì không phải của mình, thì lẽ ra phải biết thân biết phận mà tránh xa."

Tần Phi bị ép đến đường cùng, bi phẫn nhìn xung quanh, bật cười thành tiếng:

"Hôm nay... là các người bức ta! Phải, chính ta đã hại chết ả tiện nhân đó, thì đã sao? Tại sao cùng mang long thai, mà ả thì được sủng ái lên trời, còn ta lại bị lạnh nhạt? Khi ta té ngã đến sảy thai, thì hoàng thượng, ngươi ở đâu? Ngươi lại ở bên con tiện tỳ đó, cung phụng ả, chiều chuộng ả. Ngươi biết ta đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, nhưng vẫn dửng dưng như không. Đến khi ta mất đi đứa con duy nhất, ngươi cũng chỉ thăm hỏi sơ sài. Ta hận, ta hận ả đã cướp đi của ta tất cả! Nên ta đã nghĩ ra cách này để mẹ con ả cùng nhau xuống mồ. Ai ngờ nhi tử của ả phúc lớn mạng lớn, bình yên ra đời."

Tần Phi chống tay đứng dậy, tiếp tục nói lớn:

"Nhưng chẳng sao, trước sau gì nó cũng phải chết, nên ta cũng không cần phải động tay động chân làm gì. Vốn dĩ ta phải được một trận hả hê vì nhi tử ngươi yêu thương cũng chết theo mẹ nó, nhưng ngươi lại là kẻ lạnh lùng, vô tình nhất trên đời, vì một ả tiện tỳ mà hắt hủi con mình. Hoàng thượng, chính ngươi mới là kẻ gây ra những chuyện này! Nếu ngươi đối xử dịu dàng với ta, dù chỉ một chút thôi, nếu khi ta mất đi giọt máu còn chưa thành hình, ngươi an ủi ta… một chút thôi, thì mọi chuyện sẽ không đi xa đến vậy..."

Hoàng đế không nói nhiều lời, tay rút thanh gươm từ hộ vệ đứng kế bên nhắm thẳng Tần Phi đâm tới. Xưa nay hoàng đế là kẻ lạnh lùng vô tình, nhưng nàng không ngờ một kiếm này của hắn lại nhanh và dứt khoát đến vậy, không hề nghĩ tới tình xưa.

Dưới tán hoa tử đằng, người đó bước đến bên nàng khẽ thì thầm:

"Nàng chính là bông hoa kiều diễm nhất mà ta đã từng gặp. Có muốn đi theo ta không?"

"Đi theo huynh, thì ta được cái gì?"

"Ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời."

Nàng chỉ là một thiếu nữ ngây thơ bị vẻ ngoài bất phàm của hắn lôi cuốn. Nhưng nàng không ngờ rằng, nam nhân này là hoàng đế Phong quốc, lời nói của hắn, không dành riêng cho bất cứ nữ nhân nào. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn nàng. Nàng đã trao trái tim cho hắn rồi, có muốn quay lại làm nữ nhân kiêu ngạo, tự do tự tại cũng không thể nào được nữa. Tần Phi chua xót cười trong nước mắt:

"Hạnh phúc nhất của ngươi chính là đây sao?"

Ngọc nát, hương phai. Giấc mộng cùng ai sánh vai, răng long đầu bạc, đến cuối cùng chỉ mình ta hoang tưởng…

oOo

“Đã bảy ngày rồi, tại sao Hạo Phong vẫn chưa tỉnh?”

Trương y sư nhìn Kỳ Phong lo lắng sắp phát điên, bình tĩnh đáp:

“Điện hạ đừng nôn nóng. Thất điện hạ khó khăn lắm mới từ cõi chết trở về, cần thời gian để hồi phục.”

Kỳ Phong đưa tay day huyệt thái dương, mệt mỏi nói:

“Được rồi, ông lui ra đi.”

Sau khi Trương y sư đi rồi, Kỳ Phong vẫn ngồi bất động bên Hạo Phong hàng giờ. Từ lúc Tần Phi bị trừng phạt, Kỳ Phong một bước cũng không rời chàng, chẳng màng ăn uống. Hắn sợ một phút giây lơ là thôi, chàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn. Cách biệt ba năm, hắn không muốn phải xa chàng thêm một phút giây nào nữa.

Kỳ Phong gục đầu xuống giường, mơ màng sắp rơi vào giấc ngủ thì giật mình bởi tiếng hô của thái giám:

"Hoàng thượng giá lâm!"

Kỳ Phong bật ngồi dậy, chưa kịp thắc mắc hoàng đế tại sao lại đến đây thì hắn đã tiến vào trong.

Vẻ mặt hắn âm trầm không nhìn ra biểu tình, liếc nhìn Hạo Phong vẫn đang hôn mê, rồi hỏi:

"Thế nào rồi?"

Kỳ Phong quỳ xuống hành lễ, đáp:

"Bẩm phụ hoàng, vẫn chưa tỉnh. Nhưng Trương y sư nói đệ ấy không còn gặp nguy hiểm nữa."

Hoàng đế gật đầu:

"Đứng dậy đi."

Kỳ Phong vừa đứng lên bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân nghiêng ngả. Hoàng đế thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, liền gọi Lâm Y đến đưa hắn về phòng nghỉ ngơi. Nhưng Kỳ Phong vẫn ngoan cố không chịu rời đi:

"Nhi thần không sao..."

Vừa dứt lời, hai chân hắn mềm nhũn ngã xuống bất tỉnh. Biểu cảm trên gương mặt hoàng đế vẫn không biến đổi, hướng Lâm Y ra lệnh:

“Đưa Kỳ Phong về phòng, gọi Trương y sư đến khám qua cho hắn.”

"Vâng, thưa hoàng thượng."