Ai Lại Đang Triệu Hồi Ta

Chương 37: 1. Thế giới yêu quái 29

Thẩm Tiêu: “Nếu ông chủ Ngô không ngại, tại hạ có thể bắt mạch cho ông.”

Vậy làm phiền đạo trưởng rồi.

Ông chủ Ngô vươn tay mình, nhấc ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay khô gầy.

Thẩm Tiêu bất động thanh sắc đặt ngón tay lên, im lặng một lát, thu tay về, thần sắc bình thường nói: “Không có yêu độc, bất quá hàn khí hơi nặng, thân thể so với người thường càng suy yếu, sau đó tôi kê đơn thuốc cho ông, uống vài ngày thử xem.”

“Đa tạ đạo trưởng.” Ông chủ Ngô chân thành cảm ơn.

Thẩm Tiêu đứng dậy chắp tay với người trong phòng: “Chuyện trừ yêu rất cấp bách, tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, chư vị từ từ nói chuyện.”

Hắn cáo từ rời đi, Lâm Uyên cũng cùng hắn rời đi.

Trên đường trở về, Thẩm Tiêu thấp giọng nói với Lâm Uyên: “Là người.”

Lâm Uyên hơi nhíu mày, quay đầu nhìn vị trước mắt, trầm mặc không nói.

"Mặc dù là người bình thường, nhưng anh có thể cảm giác được... trên người hắn có thứ gì đó không sạch sẽ." Thẩm Tiêu suy tư, giọng nói chậm rãi: “Ngay cả anh cũng nhìn không thấu, chỉ sợ... tu hành những thứ đó, đã vượt xa anh."

Hắn nặng nề thở dài một hơi, nói: "Lâm Uyên, anh hối hận, thật không nên đem em cùng Tiểu Ngư vào.

Lâm Uyên lắc đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Em sẽ, bảo vệ cô ấy.”

Thẩm Tiêu nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch, cười nhạt: “Cũng được, em bảo vệ cô ấy, anh cũng sẽ làm hết khả năng bảo vệ cô ấy, đi thôi, cùng anh trở về, chúng ta phải chuẩn bị một lá bùa bình an đặc biệt cho Tiểu Ngư.

…………

Mặt trời lặn về phía tây, sắc trời dần ảm đạm, ngôi sao thưa thớt mơ hồ lóe ra trên bầu trời, không tiếng động báo trước màn đêm sắp đến.

Thời Tiện Ngư đã thay áo cưới.

Hai vị tú nương kia từ trong cung đi ra, công nghệ thêu tuyệt vời, tốc độ cũng nhanh, thêu trên diện tích lớn nên trực tiếp dùng mẫu thêu có sẵn trong khố phòng ghép lại, lại dựa hồ lô họa biều thêm tua rua vào áo cưới, điểm xuyến trân châu, cổ áo cùng tay áo dùng viền vàng khóa lại, liền làm ra rất nhanh một kiện áo cưới phú quý hoa lệ.

Chỉ cần không nhìn kỹ, gần giống hệt bộ trên người Hứa Tương Vân.

Để đạt được hiệu quả lấy giả tráo thật, tú nương còn chải tóc lại cho Thời Tiện Ngư, cắm trâm châu lắc lư, hết sức rườm rà tinh xảo.

Lúc soi gương, Thời Tiện Ngư hơi có chút... bị chính mình làm cho kinh ngạc.

Nhìn đẹp quá!

Không chỉ có đẹp mắt, hơn nữa cảm giác phi thường mới mẻ, đáng tiếc điện thoại di động hết pin, bằng không cô thật muốn lưu lại cho mình một cái ảnh hiện tại, đến mấy tấm tự chụp.

Những cô dâu tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc, chỉ sợ cũng không chú ý bằng cách ăn mặc của cô bây giờ.

Ước chừng là bộ trang phục này quá xinh đẹp, đến nỗi hòa tan nỗi sợ hãi hồ yêu mang đến, cô nhấc làn váy, cao hứng chạy về thiên viện, ở trước mặt hai người đàn ông xoay một vòng --

Thế nào? Có đẹp không?

Lâm Uyên gật đầu: “Xinh đẹp.”

Thẩm Tiêu cũng có chút cổ vũ, cười nói: “Xinh đẹp.”

Sau đó lại vẫy tay với cô, nói: “Tiểu Ngư, em lại đây, mang theo phù này.”

Thời Tiện Ngư đi lên phía trước, tiếp nhận lá bùa Thẩm Tiêu đưa tới, thấy phù văn trên giấy lưu động, trong chu sa mơ hồ có thoáng hiện kim quang , thoạt nhìn thập phần bất phàm.

“Bảo quản cẩn thận.” Thẩm Tiêu nói: “Nếu gặp nguy hiểm, lấy lá bùa này ra, cho dù nhất thời không thể lấy mạng đối phương, cũng có thể đánh lui.”

Thời Tiện Ngư hiểu được, đây chính là vũ khí muốn dùng để đối phó với hồ yêu.

Lại nói tiếp, cô cũng nên chuẩn bị một ít đồ vật mới đúng, chuyện liên quan đến tính mạng, cẩn thận hơn nữa cũng không quá đáng.

Cô đem lá bùa Thẩm Tiêu đưa, cẩn thận nhét vào trong cổ áo nghiêng ngực, sau đó trở lại phòng mình, lấy túi du lịch ngoài trời của cô ra, muốn tìm thứ gì đó có thể dùng được.

Nước ớt, gậy điện, dao găm, dây thừng... thu dọn lung tung một đống, không tiện mang theo, cô dứt khoát dùng dây thừng buộc chặt, sau đó quấn mấy thứ này lên đùi mình, dù sao làn váy cũng đủ rộng, từ bên ngoài nhìn không ra.

Sửa sang lại quần áo, Lâm Uyên từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một tấm vải lụa đỏ.

Thời Tiện Ngư lập tức nhận ra, đó là khăn voan đỏ phải dùng khi thành thân, đoán chừng là các tú nương mới vừa thêu xong phía trên, cố ý để cho người ta đưa tới.

Cô cầm lấy khăn voan đỏ, bừng bừng hăng hái đem chính mình che lại, vui sướиɠ nói: "Lâm Uyên, giúp em đem khối vải này nhấc lên~"

Lâm Uyên làm theo, đưa tay vén tấm vải lên.

Đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hai gò má hồng hào, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên chứa ý cười ngọt ngào, cô cười khanh khách nhìn hắn hỏi: "Có đẹp không?”

Lâm Uyên không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, bình thường cô cũng rất đẹp, bây giờ đắp một tấm vải, chẳng lẽ không giống sao?

“Đẹp.” Hắn trả lời.

"Đẹp em sẽ cho anh nhìn lại một lần~" Thời Tiện Ngư rất tươi, lại đem khăn voan thả xuống, thúc giục nói: “Lật một lần nữa, lật một lần nữa~"

Lâm Uyên lại vén khăn voan lên một lần nữa.

Vải lụa đỏ phản chiếu da thịt cô gái trắng như tuyết, ở trên mặt cô đầy sự vui mừng, đôi mắt sáng ngời kia của cô mỉm cười nhìn hắn, muốn nói còn xấu hổ, giống như lưu luyến cất giấu cùng tình ý không thể nói, loáng thoáng, Lâm Uyên giống như hiểu được chút gì đó......

Mặt hắn bắt đầu nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn, không hiểu sao lại hoảng loạn lên, ánh mắt lại giằng co trên mặt cô, bình thường.

"Đẹp..." Hắn lại nói một lần nữa.

Sau đó tay buông lỏng, khăn voan lại rơi xuống, hắn lắp bắp nói: “Lại... nhìn một lần nữa.”

Thời Tiện Ngư mừng rỡ, cười khanh khách không ngừng.

Lâm Uyên vén khăn voan lần thứ ba.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười tươi đẹp từ đuôi lông mày khóe mắt tràn ra: "Em không nói sai chứ, cảm giác không giống bình thường, đúng không?"

“Ừ...” Lâm Uyên buông xuống, bắt đầu nhấc lần thứ tư...... một lần lại một lần.

Thời Tiện Ngư bị hành động của hắn chọc cười, cười đến không dừng lại được.

Hai người ở trong phòng làm không biết mệt chơi trò chơi ấu trĩ, Thẩm Tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh, cười lắc đầu, cảm thán một câu thanh xuân thật tốt.

Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến.

Thẩm Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngoài cửa phòng, Hứa Tương Vân giẫm lên con đường gạch xanh chậm rãi đến gần.

...... Sao lại tới nữa?

Thẩm Tiêu không khỏi nhíu mày. Lúc này, cô nên trốn trong phòng mới đúng.

Hứa Tương Vân lần này tới đây, giống như là cố lấy rất lớn dũng khí, dù sao, mặc dù liên tiếp bị cự tuyệt hai lần, có chút tổn thương thể diện.

Cho nên cô đi rất chậm, vẻ mặt cũng hiện ra do dự, cuối cùng đi tới trước cửa phòng Thẩm Tiêu, ngừng một hồi lâu, mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.

Hứa Tương Vân đi tới trước mặt Thẩm Tiêu, cắn cắn môi, mở miệng nói: "Anh có thể nói cho tôi biết, vì sao anh không muốn cưới tôi không?"

Thẩm Tiêu im lặng thở dài: “Hứa tiểu thư, tôi đã nói rồi, tôi một lòng tu hành, không có hứng thú với những chuyện khác, huống hồ tôi và cô cũng không thích hợp.”

Hứa Tương Vân nhíu mày nói: “Anh không thể giúp tôi sao? Tôi chỉ cần anh cưới tôi, mang tôi rời khỏi nơi này, nếu như anh cảm thấy tôi ảnh hưởng đến ngươi tu tiên, cùng lắm thì sau khi rời khỏi Thanh Sơn thành anh lập tức bỏ tôi!”

Thẩm Tiêu nhẫn nại hỏi cô: “Hứa tiểu thư, nếu cô muốn rời đi, trực tiếp rời đi là được, cần gì phải dây dưa với tôi chứ?”