Ai Lại Đang Triệu Hồi Ta

Chương 36: 1. Thế giới yêu quái 28

Kế hoạch không theo kịp, Thẩm Tiêu tìm Hứa đại nhân và Hứa phu nhân nói rõ ý đồ đến đây, Hứa đại nhân lại một lời đáp ứng, Hứa phu nhân lại đưa ra dị nghị.

"Hiện tại gấp rút, chế tác áo cưới không kịp, chỉ là đem vải may thành y cũng cần ít nhất một ngày, lại càng không cần nói đến thêu thùa cùng tua rua trên áo cưới, chế tác đều cực kỳ tốn thời gian, muốn hoàn thành trước khi trời tối tuyệt đối không có khả năng."

Không có áo cưới, làm sao giả làm cô dâu?

Thẩm Tiêu hỏi: “Không biết trong thành có thể tìm được áo cưới có sẵn, để sửa chữa lại hay không?”

Hứa phu nhân vẫn cảm thấy không ổn, đôi mày thanh tú nhíu lại: "Trong khoảng thời gian này, chuyện cưới hỏi trong thành quả thật không ít, nhưng bình dân bách tính dùng áo cưới chỉ là vải vóc bình thường, nhưng áo cưới trên người con gái ta là dùng tơ lụa thượng đẳng, lớp ngoài phủ lụa sa mây nước, phối với tơ vàng thêu chỉ, điểm tuyết quanq trân châu, trong lúc vội vàng thì có nơi nào làm những thứ này?"

Tuy rằng lời Hứa phu nhân nói có chút đạo lý, nhưng không biết như thế nào, Thẩm Tiêu nghe luôn cảm thấy có hiềm nghi đùn đẩy.

“Cũng không cần hoàn toàn giống nhau như đúc, chỉ cần bảy tám phần, có thể lừa gạt qua là đủ rồi.” Hắn nói.

Hứa phu nhân thần sắc nhàn nhạt lắc đầu: “Không có thích hợp vải vóc, muốn làm ra bảy tám phần giống cũng khó."

Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Hứa phu nhân, chậm rãi nói: “Nếu không được, vậy chỉ có thể từ từ, bất cứ lúc nào hồ yêu cũng có thể đến, sớm tìm ra biện pháp giải quyết, cũng có thể sớm đưa Hứa tiểu thư thoát khỏi nguy hiểm, hy vọng Hứa phu nhân có thể hiểu được dụng ý của tại hạ.”

Hứa phu nhân không mặn không nhạt nói: “Thẩm đạo trưởng tâm hệ thiên hạ thương sinh, Hứa phủ chúng ta trên dưới rất là cảm kích.”

Cuộc nói chuyện rơi vào cục diện bế tắc, không khí vi diệu, hai người đều không nói lời nào.

Trong phòng, Hứa đại nhân cùng Hứa Thanh Phong cũng đều ngượng ngùng không lên tiếng.

Một lát sau, Hứa Thanh Phong cẩn thận mở miệng: "Không bằng... ta đến Ngô gia hỏi một chút? Ngô lão gia trong nhà buôn bán tơ lụa, trong khố phòng cũng không đến mức thiếu vải vóc, chúng ta mượn một ít tới đây làm áo cưới, cho dù hôm nay làm không xong, về sau sớm muộn có thể dùng tới."

Hứa phu nhân thản nhiên liếc hắn một cái.

Hứa Thanh Phong: “......”

Chột dạ cúi đầu, bỗng nhiên có loại cảm giác kích động giống như mình sai rồi, nhưng lại không biết mình sai ở chỗ nào.

Hứa lão gia ho nhẹ hai tiếng, nháy mắt với nhi tử: “...... Nếu Ngô gia có, con đi hỏi đi.”

Hứa Thanh Phong nghe xong, vội vàng đứng dậy, lại nhìn Hứa phu nhân: “Vậy, con đi hỏi một chút?”

Hứa phu nhân thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, rũ mi mắt không để ý tới hắn.

Quận thủ đại nhân lại bắt đầu ho khan.

Hứa Thanh Phong vội vàng đi ra ngoài......

Thẩm Tiêu cảm thấy người một nhà này thật sự là kỳ quái, hắn không ở lâu, sau khi cáo từ hai vợ chồng Hứa thị, trở lại thiên viện mình ở tạm, tiếp tục thương lượng kế hoạch kế tiếp với Thời Tiện Ngư, Lâm Uyên.

Ba người trò chuyện không bao lâu, tiền viện liền có tin tức tới, nói là Ngô lão gia nhiệt tình đến cực điểm, trong khố phòng vừa vặn có mấy bộ áo cưới có sẵn, hắn không chỉ tự mình đem áo cưới đưa tới, còn đưa tới hai vị tú nương, chuyên môn sửa áo cưới.

Cái này quả thực tựa như buồn ngủ gặp phải gối đầu, tới quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.

Ba người cùng đi tiền viện, từ xa đã nhìn thấy vị Ngô lão gia kia nghênh đón, đối phương tươi cười nói: “Thẩm đạo trưởng! Nghe nói ngài cần áo cưới, tôi cố ý gọi người hầu đến khố phòng tìm mấy bộ, đều là mặt mộc, chỉ cần để tú nương xem qua bộ áo cưới trên người Hứa tiểu thư, là có thể làm ra kiểu dáng giống nhau như đúc.”

“Làm phiền ông chủ Ngô.” Thẩm Tiêu chắp tay với ông, bày tỏ lòng biết ơn.

Ông chủ Ngô cười xua tay: “Thẩm đạo trưởng khách sáo rồi! Ngài là vì an nguy của toàn bộ Thanh Sơn thành, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của tôi. Ngài nhìn xem, mấy bộ này dùng bộ nào thích hợp?”

Thẩm Tiêu gật đầu, tiến lên xem xét mấy bộ áo cưới đỏ thẫm kia.

Thời Tiện Ngư đi theo sau Thẩm Tiêu, âm thầm đánh giá ông chủ họ Ngô này.

Nói như thế nào nhỉ, người này khoảng ba mươi tuổi, mắt phượng, mũi ưng, thân hình thon gầy, mặc một thân trường sam tơ lụa màu xanh sẫm, trên tay đeo kim sức cùng cờ lê phỉ thúy, toàn thân phú quý.

Chỉ là trên mặt biểu tình nịnh nọt đến khoa trương, nụ cười quá lớn, lộ lợi ra, trong mắt cười đều lộ ra một loại thương nhân cũ tham lam, làm cho cô cảm giác rất không thoải mái.

“Hứa phu nhân, phiền gọi Hứa tiểu thư tới một chuyến, chúng ta cần so sánh những áo cưới này, xem bộ nào thích hợp.” Thẩm Tiêu nói với Hứa phu nhân.

Hứa phu nhân ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì, tiện tay đưa tới một người hầu, phân phó mời Hứa tiểu thư lại đây.

Hứa Tương Vân rất nhanh đã tới.

Bộ đồ cưới trên người cô đã mặc ba ngày, bởi vì không thể cởi ra, bình thường rửa mặt ngủ đều mặc ở trên người, đến bây giờ lại một chút nếp nhăn cũng không có, vẫn ngăn nắp mới tinh, tôn lên dung nhan trời sinh của cô càng thêm xinh đẹp chói mắt, cả người chân thành mà đến, giống như một cành hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương.

Chẳng qua hoa mẫu đơn rõ ràng tâm tình không tốt, lúc vào cửa trừng mắt liếc Thẩm Tiêu một cái.

“Mấy ngày không gặp, Hứa tiểu thư dung nhan càng xinh hơn trước, quả nhiên là tuyệt sắc vô song a.” Ngô lão bản cười khen tặng.

Hứa Tương Vân hơi qua loa cúi người hành lễ: “Tư thế bồ liễu, không dám nhận Ngô lão gia khen ngợi, Hoàng quý phi nương nương thân mang dị hương, hương thơm say lòng người, mới thật sự là tuyệt sắc vô song.”

Hứa đại nhân nói: “Tiểu Vân à, Thẩm đạo trưởng muốn phỏng chế áo cưới trên người con, con mau tới đây để tú nương nhìn cho kỹ.”

Hứa Tương Vân nghe xong, cúi đầu đi tới chính giữa phòng.

Bộ dáng cô không nói lời nào, nhìn qua nhìn lại có vài phần đoan trang hiền thục mà Hứa Thanh Phong nói.

Bà chủ Ngô mang đến tú nương thập phần có kinh nghiệm, tiến lên nhanh chóng kiểm tra cổ áo, tay áo của Hứa Tương Vân, sau đó chọn ra một bộ áo cưới gần giống nhất.

Loại áo cưới này thông thường đều có kiểu dáng cơ bản, chỉ cần kiểu dáng không kém nhiều, lại thêu lên đa dạng, khâu tua rua và trân châu, là có thể phỏng theo bảy tám phần giống nhau.

Đây dù sao cũng là một công việc tỉ mỉ, Hứa phu nhân sắp xếp phòng riêng cho hai vị tú nương làm việc, một tú nương vẽ thêu trên áo cưới của Hứa Tương Vân, một tú nương khác đo dáng người cho Thời Tiện Ngư.

Những người còn lại chờ ở tiền viện phòng khách, uống nước trà, mấy người không nhanh không chậm hàn huyên.

Trong lúc nói chuyện phiếm, ông chủ Ngô lại nhắc lại chuyện cũ, cười nói với Thẩm Tiêu: "Đạo trưởng cứu bách tính Thanh Sơn thành trong nước lửa, quả nhiên là công đức vô lượng, không biết sau khi trừ yêu, yêu đan kia chuẩn bị xử lý như thế nào?"

Thẩm Tiêu phát hiện người này rất cố chấp với yêu đan.

“Ngô lão gia muốn yêu đan làm gì?” Hắn hỏi.

Đối phương cười nói: “Bảo vật như vậy đương nhiên phải hiến cho Hoàng đế bệ hạ, thảo dân như ta nào dám giấu riêng.”

Lời nói này, giống như Thẩm Tiêu nếu một mình xử lý yêu đan, liền đại nghịch bất đạo.

Thẩm Tiêu vân du tứ hải, tính tình ngay thẳng, nhưng cũng không phải là người không biết biến báo, lập tức cũng không công khai cự tuyệt, chỉ nói: “Yêu đan quả thật được cho là một bảo vật, người bình thường rất khó khống chế, nặng thì chết, nhẹ thì yêu độc nhập thể, dần dần triền miên trên giường bệnh, ta xem khí sắc Ngô lão gia không tốt, trước kia có từng tiếp xúc với yêu đan không?”

Ngô lão gia hơi sững sờ: “Chưa từng tiếp xúc, nhưng mấy năm gần đây thân thể xác tôi thực không bằng lúc trước, nhưng đạo trưởng nhìn ra tôi trên người chỗ nào không đúng?”