Dựa theo trí nhớ của mình, tôi chạy đến ngôi trường cấp hai mình đang theo học, sau đó lại lấm lét đi hết phòng này đến phòng khác với ý định gợi lại ký ức của mình về mỗi phòng.
Cuối cùng khi nhìn thấy một vài bạn học quen thuộc tôi mới dám khẳng định lớp học của mình mà bước vào lớp.
Cả lớp vốn đang rộn ràng vui vẻ, nhưng khi tôi bước vào liền trở nên im lặng kỳ lạ. Tôi chột dạ rồi lục lọi ký ức cuối cùng về lớp học của hơn mười sáu năm trước của đời trước, sau đó khẳng định rằng mình chưa từng làm chuyện gì phật lòng với mọi người trong lớp mới nhẹ nhỏm thở ra một hơi.
Có vẻ như vì linh hồn đã trải qua một kiếp người nên tôi trở nên nhạy cảm lạ thường, chuyện gì cũng sợ trước sợ sau.
Một giây vắng lặng trôi qua, tôi nhận ra các bạn nhỏ này không phải đang im lặng vì cô lập tôi, mà tụi nhỏ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại mà thôi.
Dù sao thì đi học với gương mặt tiều tụy cùng đôi mắt sưng húp như thế này, khó có thể khiến người ta không thương hại lắm.
Tôi đưa tay lên quẹt quẹt mũi, nhìn mấy bạn nhỏ ngây ngô trước mặt mới chợt nhận ra mình đã lớn tuổi nhường nào rồi, đột nhiên lại thấy ngại ngùng đến lạ.
Run rẩy bước chân tiến về phía mấy dãy bàn học, tôi nhớ khi đi học mình chỉ ngồi ở những dãy bàn cuối nên cứ nhắm đến khu đó mà tìm. Nhưng tôi cũng không chắc rằng mình ngồi ở bàn nào nên đành tìm bằng cách thủ công, đó chính là nhìn hộc bàn nào trống thì nhét cặp vào.
Tôi tìm thấy một cái bàn vẫn chưa có ai ngồi, tôi đánh liều nhét cặp vào hộc bàn rồi úp mặt xuống cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân. Đám bạn nhỏ thấy tôi lặng lẽ ngồi vào bàn thì giống như bật lại công tắc, bắt đầu trò truyện xôm tụ với nhau.
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại rồi nương theo tiếng ồn lao xao của mấy bạn nhỏ, thế mà lại chìm vào một giấc ngủ không sâu.
Tôi không biết mình ngủ được bao lâu nữa, chỉ biết đột nhiên có một bàn tay nho nhỏ khều nhẹ vào lưng rồi gọi khẽ tên tôi:
“Dương ơi… Thành Dương… ông dậy trả lại chỗ cho lớp trưởng đi kìa… về bàn mình mà ngồi.”
Tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ nông, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt có chút khó chịu của một cậu nhóc đang nhìn mình.
Tôi nhanh chóng lướt qua ký ức mơ hồ, nhớ ra hình như cậu bạn này từng là một trong những người đến nhà thuyết phục tôi tiếp tục đi học vào năm xưa.
Khi nhìn thấy người đang ngồi trên bàn mình là tôi, thì gương mặt cau có của cậu bé đột nhiên dịu xuống, sau đó cậu bé hỏi:
“Ông muốn ngồi cùng bàn với tôi hả?”
Tôi gãi gãi đầu rồi lôi cặp sách từ trong hộc bàn ra, sau đó hối lỗi:
“Xin lỗi nha, mấy hôm nay đầu óc tôi không tỉnh táo lắm, nên ngồi nhầm chỗ ông.”
Lớp trưởng nghe vậy thì giãn cơ mặt cười với tôi:
“Không sao hết, ông muốn ngồi ở đây cũng được mà, kêu Công Minh đổi chỗ cho ông là được.”
Tôi ngại ngùng từ chối:
“Tôi vẫn nên ngồi chỗ cũ thì hơn.”
Tôi ôm cặp sách ngồi xuống bàn dưới theo cái vẫy tay rất nhiệt tình của cô bé lúc nãy, cô bé trông khá hoạt bát đang tít mắt cười với tôi. Nhìn cô bé có vẻ quen mắt nên tôi cố gắng lục tìm trong ký ức thì đột nhiên nhận ra, cô bé này từng đến viếng trong đám tang của tôi trong kiếp trước.
Trong lòng tôi chợt nảy sinh một cảm giác ấm áp khó tả, tôi nghỉ học sớm nên thời gian quen nhau cũng không dài, đã vậy còn hơn mười năm không liên lạc, ấy vậy mà cô bé này vẫn đến dự đám tang của tôi.
Cô bé nhỏ giọng hỏi tôi:
“Ông có cần tui chép bài phụ ông không? Đưa sổ đây tui mang về nhà chép cho!”
Tôi không nhớ mình và cô bé có thân với nhau hay không, thế nhưng nếu bắt tôi chép hết mấy môn học trong mấy ngày này thì thật sự khá là nhọc nhằn vì tôi cũng không còn nhớ rõ kiến thức nữa, nên khi nghe vậy tôi liền vui vẻ nhận lời:
“Cảm ơn bà nhiều nha.”
Dù có chút ngại ngùng khi gọi một cô nhóc có thể làm con gái mình là bạn, nhưng tôi buộc phải thích nghi dần dần, vì “tôi” bây giờ cũng chỉ mới mười bốn tuổi.
Cô bé nghe vậy có chút bất ngờ nhưng rồi lại nhanh chóng cười toe toét, thật sự giống hệt một ông mặt trời nhỏ tỏa năng lượng vậy.
Sau đó thật sự là một thời gian khó khăn với tôi, các môn học các bài học đối với tôi điều như thiên thư cả, bây giờ đến việc cộng trừ phân số tôi cũng không nhớ ró lắm.
Thế nhưng tôi quyết tâm sẽ cố gắng dùng thời gian này để đuổi kịp các cô bé cậu bé ở đây, may mà giáo trình của những năm này không nặng như những năm sau cải cách, nếu thật sự là học sách của những năm sau đó thì chẳng khác nào cực hình.
Buổi chiều lúc tan học về thì tôi và cô bé đó gặp nhau ở nhà xe, mặt trời nhỏ lúc nào cũng mỉm cười này tự dưng lại ngỏ lời mời tôi đi ăn chè.
Lời từ chối của tôi chuẩn bị sẵn trên miệng chưa kịp nghe cô bé nói hết thì đã thốt ra, khiến cô bé có chút ngại ngùng mím môi nhìn tôi.
Tôi cũng nhận ra mình đã mang tâm trạng đề phòng cùng cực của kiếp trước về tận kiếp này, nên tôi có chút xấu hổ với cô bé.
Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, tôi mở lời chống chế:
“Tui xin lỗi bà nha…tại vì tâm trạng tui không tốt lắm, không muốn đi đâu cả.”
Cô bé như chợt nhận ra gì đó cũng cắn môi suy nghĩ, lúc lâu sau cô mới nói:
“Cái này là do tui ẩu tả quá, nhà ông có chuyện không vui nhưng tui lại rủ ông đi chơi… chỉ là tui muốn ông bớt ủ rũ thôi, tui xin lỗi nha.”
Nghe thấy cô bé nói câu này, tôi bỗng nhiên nở một nụ cười thật lòng lâu rồi mới có được, sau đó nói với cô bé:
“Tui cảm ơn bà vì đã quan tâm tui nha, đợi… đợi khi nào tui ổn hơn thì tui sẽ mời bà đi ăn chè bù nhé?”
Cô bé gãi gãi mặt gật đầu, thật sự là mỗi cử động đều toát lên một vẻ linh hoạt sống động của lứa trẻ thành niên, những động tác ngây ngô đó cứ giống như đang cố gắng ra tín hiệu với tôi rằng tôi nên bắt đầu lại cuộc đời mới này vậy.
Tôi đứng nhìn cô bé vén tà áo dài sang một bên rồi ngồi lên xe đạp, vẫy tay chào tạm biệt tôi:
“Vậy tui về nha, ngày mai chép bài xong tui sẽ trả vở lại cho ông.”
Tôi cũng mỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt cô bé, ngước mặt nhìn lên ánh nắng chiều tà đang buông xuống, một lát sau mới leo lên xe chuẩn bị đạp xe về nhà.
Trên đường trở về tôi bỗng nghe thấy một âm thanh thật lâu rồi không được nghe, đó là tiếng chuông của xe đạp Martin kiểu cũ.
Tôi tò mò quay lại nhìn thì thấy cậu chàng lớp trưởng chạy phía sau, cậu chàng đang lắc chuông gọi mình.
Cậu chàng thấy tôi quay đầu liền cười nói:
“Tình cờ ghê hen, sẵn gặp ông ở đây thì ông với tui về chung cho vui nhen? Dù sao mình cũng cùng đường mà.”
Tôi nhớ mình và cậu nhóc này ngày trước vốn không có nhiều tương tác, không hiểu sao vừa mới sống lại thì mọi chuyện lại diễn biến khác rồi.
Không biết là do tôi đã quên ký ức gì đó liên quan đến cậu nhóc này, hay là do hiệu ứng cánh bướm nữa.
“Cũng được.”
Tôi đáp lại cậu chàng cụt lủn, nhưng lớp trưởng không quan tâm gì đến âm điệu của tôi mà vừa nghe thấy tôi đồng ý đi cùng đã cười rất tươi.
Lớp trưởng là một cậu trai mang đầy đủ đặc trưng của con trai miền quê chính hiệu, làn da đen nhẻm cùng mái tóc đen xoăn do đi nắng mà không đội nón, kết hợp cùng nụ cười rạng rỡ lúc nãy thật sự mang một nét đẹp năng động tuyệt vời của tuổi trẻ.
Nụ cười của cậu chàng tựa như một cơn mưa mát rượi nhẹ nhàng xóa sạch bụi bẩn trần ai, cả cậu bé này lẫn cô bé cùng bàn của tôi đều có những nụ cười rất đẹp, nụ cười của những đứa trẻ chưa từng bị cuộc sống bào mòn thật sự quá đáng quý.
Hai chúng tôi cùng nhau sóng bước đạp xe về trên con đường quê vừa mới rải nhựa đường, mùi hôi nhàn nhạt không còn gay mũi như lúc mới vừa đổ theo tôi đến hết con đường trở về. Ánh chiều tà dần dần rút mình xuống đường chân trời phía xa, chậm rãi vứt bỏ màn đêm ở vùng trời này, chỉ còn lại vài áng mây lơ đễnh đang thong thả trôi theo những cơn gió chiều.