Một Ngày Nọ Người Chồng Ghét Tôi Đột Nhiên Mất Trí Nhớ

Chương 10.2

Bốn ngày sau, lễ tưởng niệm Camillus Valentino đã được tổ chức trang trong.

Tôi cũng tham dự, nhưng tôi chỉ lặng lẽ đứng một góc, như thể tôi là một người hoàn toàn xa lạ so với những con người nơi đây.

Mọi người thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, ánh mắt của họ gai góc, nhưng tôi cố gắng không giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai và luôn cúi đầu.

“Tội nghiệp Camillus…”

“Ngay cả ông trời cũng thờ ơ. Những người tốt như Camillus và Theo nên sống hạnh phúc sau này, nhưng tại sao những kẻ xấu xa như Everetts lại…”

“Suỵt, tôi nghĩ cô ấy có thể nghe thấy mọi thứ.”

Bất cứ khi nào tôi nghe những lời như vậy, tôi cảm thấy như mình đang bị dội một trận mưa, giống như một tảng đá bị mưa quét qua và từng chút một vùi xuống—một tảng đá xấu xí chỉ có thể ở nguyên vị trí của nó.

Lộp bộp, lộp bộp—

Và ngay sau đó, trời bắt đầu mưa. Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy mây, ai đó đã tiến lại gần tôi với một chiếc ô.

Ngay khi tôi ngước mắt lên, một khuôn mặt vô cảm xuất hiện trong tầm mắt. Bên dưới hàng mi đen hơi cụp xuống là đôi mắt xanh thẳm như hồ nước.Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, đôi lông mày của anh ấy cau lại như hể anh ấy đang khó chịu, rồi anh ấy nói một cách thận trọng.

" Cô phải vào trong trú mưa, chứ không phải đứng ở đây dầm mưa như thế này”.

"Ah… "

Buổi lễ tưởng niệm dường như vừa mới kết thúc nên tôi có vào trong cũng không sao. Gật đầu, tôi kéo mũ áo choàng xuống thấp hơn mặt. Với những chuyển động rụt rè, tôi định lén lút đi vòng qua Theodore và hướng đến dinh thự trung tâm, nhưng anh ấy đã nắm lấy cánh tay tôi với vẻ mặt hơi khó tin.

“Dùng ô đi.”

"…Được rồi."

Tôi định nói rằng tôi vẫn ổn nếu không có nó, nhưng tôi im lặng chấp nhận vì có nhiều ánh mắt khác nhìn vào chúng tôi. Theodore đứng sát bên tôi dưới chiếc ô, và đầu óc tôi trống rỗng khi chúng tôi đi dạo cùng nhau.

Khi chúng tôi bước vào tiền sảnh, tôi tránh xa Theodore, người vẫn đang rũ những giọt nước đọng trên chiếc ô gấp lại. Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói gọi anh ta vọng lại đây.

“Theo! Đã lâu rồi không gặp.”

Đó là một âm sắc cao, hay như giọng ca vang của một cô gái nào đó. Khi tôi ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là mái tóc hồng.

Tôi ngây người nhìn khuôn mặt mới này, nhưng người phụ nữ xinh đẹp đó với đôi mắt đỏ tươi đang mỉm cười rạng rỡ với Theodore.