𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~
“…… Anh sẽ đánh em sao?” Cậu cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Người đàn ông cau mày, tuy rằng vấn đề này có chút đột ngột nhưng lại vẫn là trả lời: “Sẽ không.”
Hắn căn bản không đánh cậu, ở trên giường phải nói cách khác.
Chó con bị giấu kín rốt cuộc bị người đàn ông từ dưới giường bắt được, khi người đàn ông xách lên chó con, sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm. Cậu sợ hãi muốn chết, người đàn ông này tuy rằng sẽ không thương tổn cậu, nhưng cậu sợ hãi hắn sẽ thương tổn chó con, ánh mắt xinh đẹp nháy mắt đỏ, cậu bắt được cánh tay hắn liền bắt đầu cầu xin hắn.
Đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt hắn chịu thua, cũng là lần đầu tiên ở dưới giường xin tha.
“Không cần thương tổn nó, cầu xin, cầu xin anh.” Cậu gấp đến độ muốn khóc, người đàn ông vẫn là bộ dáng thờ ơ, cậu không biết phải làm như thế nào mới có thể làm người đàn ông này mềm lòng, mới có thể buông tha cho chó nhỏ kia.
“Hừ,” hắn đột nhiên cười một tiếng, thanh âm chui vào lỗ tai cậu, sợ tới mức hai cái đùi cậu ngăn không được phát run, "Lúc trước thao em như thế nào cũng không chịu xin tha, hiện tại vì một con chó, cư nhiên sẽ học cách cầu xin anh?"
Ở chung thời gian dài như vậy, cậu đã sớm rõ ràng người đàn ông đây là đang tức giận.
Hắn một khi tức giận, liền ý nghĩa rằng muốn cậu ở trên giường chịu tội, nhẹ nhất cũng coi như phải làm đến nửa đêm. Bị trừng phạt trước đó cậu muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến, gần nhất là nghe được hắn cười, cậu cũng đã bắt đầu run lên.
Sắp bị người đàn ông thuần hóa, cậu bi ai mà nghĩ.
Ánh mắt hắn trở nên hung ác, giơ tay đem chó ném vào trong rương, sau đó lại bế cậu lên ném ở trên giường lớn bên cạnh.
Con chó kêu ô ô, cậu không biết chó con có bị quăng ngã hay không, giãy giụa muốn nhìn xem chó con trong rương.
“Còn đang xem nó?” Hắn cười lạnh, từ đầu đến cuối, ánh mắt cậu đều đặt ở trên người con chó đáng chết kia, hắn trong lòng chợt dâng lên lòng đố kị, trên tay sức lực cũng lớn chút.
Cậu còn không có phản ứng lại, đã bị hắn bóp chặt cổ, hô hấp có chút khó khăn, “Hiện tại, nhìn anh.” Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Dám xem một chút, anh liền đem nó gϊếŧ, làm thành tiêu bản treo ở trên tường, em có chịu không? Hửm?!”
Bên tai cậu vang lên tiếng nói uy hϊếp của hắn, nháy mắt cậu ngẩng đầu, cùng hắn đối diện.
Trong mắt cậu nước mắt tràn đầy ngoan độc oán giận cùng không cam lòng, đôi mắt lại không dám nhìn loạn.
Không khí trở nên khẩn trương, trước hết đánh vỡ không khí im lặng vẫn là hắn.
Hắn vươn tay, lau đi nước mắt cậu, nói: “Khóc cái gì?”
Cậu cái gì cũng chưa nói, chỉ là quật cường mà trừng mắt hắn, ánh mắt cũng không có rời khỏi hắn.
Rốt cuộc, người đàn ông chính là loại chuyện gì đều có thể làm ra, cậu sợ hãi chó nhỏ sẽ bị hắn gϊếŧ chết.
"Bé cưng, cho em cơ hội làm anh hồi tâm chuyển ý, có thể làm anh đồng ý thu lưu con chó kia.” Hắn cong lưng, đem cậu vòng ở trong ngực, hạ lưu mà liếʍ vành tai mềm mại của cậu.
“Cái gì…… Cơ hội?” Cậu ấp a ấp úng hỏi ra, trong lòng có một loại dự cảm không được tốt.
“Hiện tại, cởi sạch quần áo ngồi lên trên.” Hắn cắn cắn lỗ tai cậu, đồng thời cởi ra lưng quần dưới thân hắn, “Ngoan ngoãn mà dùng tiểu bức đem dươиɠ ѵậŧ ăn xong đi.”
Cậu như là không thể tin được, thoáng chốc mở to hai mắt nhìn, sợ hãi lại cảm thấy thẹn nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt, vừa vặn rơi ở mu bàn tay hắn, giây tiếp theo, cậu lại nghe được hắn nói:
“Đem người đàn ông của em hầu hạ tốt, anh liền đồng ý cho em nuôi con chó này.”
Người đàn ông mở ra một viên nút thắt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhìn thẳng cặp mắt kia của hắn đã sớm bị du͙© vọиɠ chiếm lĩnh.
--------------------