𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~
Vào một ngày mưa Tống Khê Tuân gặp một con chó nhỏ.
Chó nhỏ ngoan ngoãn mà giơ lên hai chân ngồi xổm xuống, đôi mắt ướt dầm dề mà nhìn cậu, giống như hy vọng cậu có thể nhận nuôi nó.
Trong lòng cậu đột nhiên hiện lên một trận chua xót, mình như thế nào có thể cho nó một cái nhà chứ? Chính cậu còn không có nhà.
Cái gọi là nhà bất quá là người đàn ông chế tạo cho cậu một cái l*иg giam, xinh đẹp, lạnh băng, tràn ngập du͙© vọиɠ, hạ lưu.
Lúc cậu đứng lên chuẩn bị bước đi, lại không kìm lòng được mà liếc mắt nhìn con chó nhỏ kia một cái.
Quá đáng thương, hai chân chó nhỏ run rẩy thành một trận, ở trong mưa lạnh lẽo mà run bần bật.
Cùng cậu giống nhau, đều là bị vứt bỏ.
Trời mưa lại bắt đầu lớn hơn nữa.
"Phu nhân." Quản gia đứng ở cửa giơ dù lên, nghênh đón cậu trở về.
"Hắn đang ở nhà sao?" Cậu không chút để ý hỏi, trong lòng ngực cậu ôm một trang kiện quần áo.
"Tiên sinh hôm nay có việc, còn đang vội ở công ty. Thiếu gia cũng chưa từng về nhà." Bọn họ đi qua hoa viên, đến hành lang quản gia mới thu dù, lấy ra chìa khóa mở ra cửa lớn trong nhà.
Nhà giam lạnh băng bị mở ra, "Phu nhân, mời đi vào." Cậu nhìn về phía quản gia, "Tiên sinh có phân phó qua, thời gian còn lại ngài hy vọng phu nhân ngoan ngoãn ở nhà." Quản gia mặt vô biểu tình mà nói tựa như một cái máy móc không có cảm tình chấp hành.
"Tôi đã biết." Cậu thấy nhiều nên không trách, người đàn ông này cũng không phải lần đầu tiên quản cậu, một ngày có thể đi ra ngoài năm giờ đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Trước đó đều là một ngày chỉ có thể đi ra ngoài hai giờ, còn cần thiết phải có người đi theo.
Hắn đang ép cậu học được cách thấy đủ.
Cậu mới vừa bước vào, chỉ nghe thấy "cách" một tiếng, cậu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cửa lớn đã đóng lại, hơn nữa chìa khóa rơi xuống.
Cậu nhẹ nhõm mà thở dài một hơi, mở đèn ra, ngồi ở trên sô pha, đem quần áo trong lòng ngực lấy ra, cậu mở ra một góc quần áo, một đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm cậu.
"Chó con ngoan." Cậu mở ra quần áo, đem chó con bao vây ôm ra.
Cậu vẫn là không thể chống cự được ánh mắt vô tội của nó, cậu bế nó lên, không cấm có chút bực bội, không phải hối hận ôm nó đem trở về, mà là lo lắng hắn sẽ đồng ý cho cậu nhận nuôi chó sao?
Phải biết rằng người này đối với cậu dục vòng chiếm hữu cùng du͙© vọиɠ khống chế đã đạt tới đỉnh núi, không cho cậu kết giao với bạn bè, không cho phép cậu xem người khác, không cho phép cậu cùng người khác nói chuyện.
Hắn chỉ muốn trong ánh mắt cậu chỉ có một người là hắn.
"Gâu gâu!" Chó nhỏ kêu lên hai tiếng, đem hồn cậu kêu lại đây, cậu mới phản ứng lại.
"Chó con ngoan." Cậu rốt cuộc bật cười, ôn nhu mà sờ sờ đầu của nó, không hề ghét bỏ nó.
"Trước đi tắm rửa cho mày, chó con." Cậu bế lên chó con, đứng lên hướng tới phòng tắm.
Tắm rửa xong chó con quả nhiên không giống như lúc đầu, lông màu đen trắng, mắt to như viên chocolate đen. Cậu cầm máy sấy thổi khô lông cho nó, chó con rất ngoan cũng rất nghe lời, cậu đoán nó hẳn là rất sợ hãi, sợ hãi lại lần nữa bị người vứt bỏ.
"Chó con ngoan, đừng sợ nha." Cậu ngồi ở trên sàn nhà, trong phòng lạnh lẽo, trong lòng ngực ôm chó con mang cho cậu một tia ấm áp.
"Tao sẽ bảo vệ mày." Cậu cụp mắt xuống, lẩm bẩm tự nói, ngón tay thon dài ôn nhu mà từ lông tóc nó xuyên qua.
Cậu tìm tới một cái thùng giấy đã bỏ, dường như là ác ý trả thù, cậu từ tủ quần áo tìm tới thùng giấy bỏ đựng áσ ɭóŧ sơmi của hắn, dùng đồ đựng quần áo quý giá như vậy cho chó con nằm, cậu nghĩ, đem chó con bỏ đi vào, chó con hừ hừ mà nằm trên quần áo.
"Ngoan quá." Cậu sờ sờ đầu chó con, cong mắt cười.
Bộ dáng chó con thoạt mình mới ba bốn tháng, cậu từ tủ lạnh tìm đến sữa bò cho nó uống, lại ở trên mạng mua thật nhiều đồ dùng thú cưng.
Sau khi cùng chó con vượt qua một đoạn thời gian vui sướиɠ, cậu muốn vô luận như thế nào cũng phải cố gắng thuyết phục người đàn ông cho cậu nuôi nó.
Cậu muốn vui sướиɠ này vẫn luôn kéo dài.
Lúc buổi tối gần 10 giờ hơn, vì buổi chiều Tống Khê Tuân cùng chó con chơi đến quá vui vẻ, đến khi chó con quỳ rạp trên mặt đất ngủ, cậu cũng bò tới trên giường, nhìn di động một hồi liền ở chính giữa giường mơ mơ màng màng mà ngủ.
Cho tới bây giờ ——
"Em đang giấu cái gì?" Người đàn ông chỉ gõ cửa một chút, liền đẩy cửa mà vào, tim Tống Khê Tuân đập đến cực nhanh, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhìn đến người đàn ông sau đó cậu lập tức đứng lên.
"Thương... Thương Văn Trăn." Cậu mở miệng, giọng nói run rẩy bại lộ giờ phút này cậu đang hoảng loạn.
"Đem cái gì để ở dưới giường?" Người đàn ông ngữ khí không chút để ý, ánh mắt lại thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cậu.