Đợi Nhậm Tiểu Đao quay về chỗ cũ, thì thấy Nam Cung Dịch Thủ một mình đứng trong căn phòng rách nát, Yến Phù La sớm đã không thấy tung tích.
Nhậm Tiểu Đao suy nghĩ một chút liền hiểu được nguyên nhân trong đó, ngẫm nghĩ cũng khá đáng thương, một sát thủ vốn chẳng có bằng hữu gì, khó lắm mới tin tưởng một người còn bị lừa, nhưng mà Nhậm Tiểu Đao không có trí tuệ ác nghiệt còn bỏ đá xuống giếng, cười nhạo người khác như vậy, chỉ nói: “Nam Cung tiên sinh, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, chuyện này không cần để trong lòng.”
Chỉ thấy Nam Cung Dịch Thủ vẫn không nói không rằng, lại nói tiếp: “Học hỏi ông chủ Kim của chúng ta đi, chưa từng để nữ nhân vào lòng, nữ nhân này không được thì đổi nữ nhân khác, đây mới là nhân sinh tiêu sái.”
Có lẽ là nghĩ đến Dương Nguyệt Minh, trong ánh mắt âm u của Nam Cung Dịch Thủ có chút ánh sáng nói: “Thay ta đa tạ ông chủ Kim.”
Nhậm Tiểu Đao cười: “Chuyện này ngươi tự đi nói với hắn là được.”
Nam Cung Dịch Thủ lắc đầu: “Ta không về nữa.”
“Cái này......”
Nam Cung Dịch Thủ thở dài: “Ta vốn dĩ không có nơi ở, bốn biển là nhà, bây giờ nên quay về cuộc sống chân chính thuộc về ta rồi.”
Nhậm Tiểu Đao hơi lo lắng: “Tiên sinh có hiểu lầm chưa giải với Yến Tử lâu, trước mặt trấn Hàn Sa và phạm vi vài trấn đều là tai mắt của Yến Tử lâu, nếu bị bọn họ phát hiện hùng tung của ngươi, sợ là......”
Nam Cung Dịch Thủ cắt ngang Nhậm Tiểu Đao: “Nếu có thể dễ dàng bị Yến Tử lâu bắt được, làm sao ta gánh nổi danh sát thủ......”
Nhậm Tiểu Đao nghĩ cũng phải, Nam Cung Dịch Thủ là đệ nhất sát thủ trên giang hồ, sớm đã không biết một mình một ngựa xông qua bao nhiêu đầm rồng hang hổ, thực lực một mình thích sát Yến Phù Nhược cũng không tầm thường, cũng không cần lo lắng, chắp tay nói: “Vậy có duyên gặp lại.”
Nam Cung Dịch Thủ gật đầu, yên lặng đi ra khỏi phòng.
Nhậm Tiểu Đao về khách điếm, thấy Dương Nguyệt Minh hì hục viết gì đó, Tần Ngộ Hề cắn quả lê ở bên cạnh giúp mài mực.
Thấy Nhậm Tiểu Đao quay về, Dương Nguyệt Minh hỏi: “Phát Tài, thế nào rồi?”
Nhậm Tiểu Đao kể lại sự việc, lược đi đoạn mình khảo tra Phùng Bối, chỉ nói để Yến Phù La chạy rồi.
“Ài, sát thủ nhất định rất đau lòng.” Dương Nguyệt Minh cảm thán.
Nhậm Tiểu Đao an ủi nói: “Nam Cung tiên sinh thấy quen sóng gió rồi, bản thân có thể nhìn thoáng không cần lo lắng quá.”
“Cũng phải, hơn nữa Yến Phù La cũng không phải đại mỹ nữ tuyệt sắc, sát thủ nhất định có thể tìm được mùa xuân mới thôi.” Dương Nguyệt Minh đã thông suốt.
Nhậm Tiểu Đao: “........” Ngươi tưởng mọi người đều giống ngươi sao?
“Ài, Yến Phù La chạy rồi, Phù Nhược cô nương có lẽ vẫn còn nguy hiểm, ta cảm thấy chúng ta cần nhắc nhở nàng.” Dương Nguyệt Minh vỗ tay: “Hay là chúng ta đi bái phỏng Yến Tử lâu đi.”
Nhậm Tiểu Đao khó chịu trong lòng, ngữ điệu cũng lười nhác: “Chỉ thông báo chút chuyện, để Kiếm Thần gia chủ giúp đỡ dùm là được rồi.”
“Sao mà giống được!” Dương Nguyệt Minh dùng giọng điệu dạy dỗ nói: “Phát Tài, đích thân đi mới tỏ thành ý, mới có thể khiến Phù Nhược cô nương cảm nhận được ấm áp như mùa xuân, hiểu chưa!”
Nhậm Tiểu Đao phản bác: “Vậy ngươi tốt nhất nên mang một đội ngũ theo, còn có thể tỏ rõ quyền to tiền nhiều của ngươi, phú quý bất phàm.”
“Ha, Phát Tài thông minh thật.” Dương Nguyệt Minh sáng mắt lên: “Cách này thích hợp, phải thêm vào.” Nói xong cầm bút lông viết thêm lên giấy ban nãy: “Hai hàng đội ngũ, muốn hoa lệ bao nhiêu thì hoa lệ bấy nhiêu.”
Nhậm Tiểu Đao quen Dương Nguyệt Minh lâu như vậy, trong ấn tượng hắn chỉ có hứng thú với mỹ nữ, căn bản chưa từng thấy hắn cầm bút, tò mò hỏi: “Ngươi viết gì thế?”
Dương Nguyệt Minh rạo rực lấy giấy cho Nhậm Tiểu Đao xem, là một danh sách: “Ta đang nghiên cứu hôn lễ của ta và Phù Nhược cô nương phải bố trí như thế nào, liệt kê thành danh sách đã.........”
Nhậm Tiểu Đao quét mắt nhìn tờ giấy kia liệt kê cái gì mà hoàng kim, hoa tươi, bảo châu, chiêng trống, sơn hào hải vị, trong lòng buồn bực nói không thành lời.
“Ngươi thật sự muốn cưới Yến Phù Nhược?” Nhậm Tiểu Đao vừa thốt ra lời, liền cảm thấy mình buồn cười, Dương Nguyệt Minh muốn cưới ai có liên quan gì đến hắn, làm sao đến lượt hắn nhúng tay vào?
“Ài, thật ra Phù Nhược cô nương cũng không phải hoàn mỹ, ta cảm thấy tính cách bình thường, phẩm vị cũng không được.” Dương Nguyệt Minh nhớ đến y phục nàng ta chọn cho mình và hôn lễ nàng ta miêu tả, hơi thấy phiền não: “Nhưng nàng có một ưu điểm, là xinh đẹp.”
Nói xong phất tay: “Ngươi cũng biết mà, ta là một người xem mặt.” Nói xong còn nâng cằm Nhậm Tiểu Đao, dáng vẻ ăn chơi trác táng: “Nói ra thì, ta cảm thấy Phát Tài còn tốt hơn Yến Phù Nhược, trông cũng đẹp đó, chỉ đáng tiếc là thiếu hiệp anh tuấn.”
Nhậm Tiểu Đao: “.........” Dương Nguyệt Minh lại gần như vậy, ngón tay ngoắc cằm hắn, đôi mắt hoa đào có sự trêu đùa, lại khiến hắn sợ hãi trong lòng.
Nhậm Tiểu Đao kinh ngạc với sự thay đổi của tâm trạng mình, Tần Ngộ Hề đã nhiệt tình cổ vũ ở bên cạnh: “Phát Tài ca tốt, Phát Tài ca ngọc thụ lâm phong, võ công cao cường, với ông chủ quả thực là ông trời tác hợp.....”
Dương Nguyệt Minh khen ngợi gật đầu với Tần Ngộ Hề: “Hữu Tiền, đợi gặp được Phù Nhược cô nương, nhớ phải nói như vậy.”
Tần Ngộ Hề ra sức gật đầu: “Tất nhiên.”
Nhậm Tiểu Đao yên lặng đỡ trán, bị Tần Ngộ Hề quấy nhiễu, cảm xúc kỳ lạ cuộn lên trong lòng đã hạ xuống, hắn bình tĩnh nói: “Ông chủ, ta muốn từ biệt ngươi.”
“Cái gì?” Dương Nguyệt Minh kinh ngạc, tưởng rằng mình nghe nhầm: “Hình như ban nãy tai ta xảy ra vấn đề, ngươi nói cái gì?”
“Ta nói.....” Nhậm Tiểu Đao nghiêm túc nhìn Dương Nguyệt Minh, thu liễm những cảm xúc khác, nhàn nhạt nói: “Ta nên đi rồi.”
“Đi đâu?” Dương Nguyệt Minh căn bản không ngờ có ngày Nhậm Tiểu Đao rời đi: “Đi bao lâu? Khi nào về?”
“Không về nữa, trong nhà gửi thư, có chuyện cần về xử lý.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Sau này núi xa sông dài, nếu như có duyên, ắt sẽ gặp lại, nhưng mà không thể tiếp tục làm bảo tiêu của ngươi nữa.”
“Ngươi đi rồi ai bảo vệ ta!” Dương Nguyệt Minh không thể chấp nhận nổi, lấy ra ngân phiếu từ trong ngực: “Ngươi đừng đi, ta cho ngươi tiền, nè, ta có nhiều tiền lắm, đều có thể cho ngươi.”
Nhậm Tiểu Đao nhìn mấy tấm ngân phiếu trong tay hắn, gần như là toàn bộ tài sản trên người hắn rồi, không khỏi buồn cười nói: “Thật sự có việc mà, không thể không đi. Hơn nữa bây giờ ngươi cũng có Hữu Tiền bảo vệ ngươi rồi, không cần lo lắng.”
“Thì ra đây là âm mưu của ngươi!” Dương Nguyệt Minh tức phì phì nói: “Chẳng trách ngươi khuyên ta giữ lại Hữu Tiền, thì ra ngươi sớm đã lén lút lên kế hoạch rời khỏi ta!”
Tần Ngộ Hề nhỏ bé bên cạnh giơ tay: “Ông chủ, ta vô tội mà!”
Nhậm Tiểu Đao nói: “Vốn là bèo nước gặp nhau, có cơ hội đi cùng nhau một đoạn đường đã là duyên phận, Phú Quý, ta rất vui được quen biết ngươi.”
Đây là lần đầu Nhậm Tiểu Đao gọi tên Dương Nguyệt Minh, mặc dù là cái tên giả, nhưng hắn gọi rất nghiêm túc.
Từ trước đến nay, hắn luôn nghe lời Dương Nguyệt Minh, châm chọc đùa giỡn chuyện của mình, nhưng khi hắn nghiêm túc lên, lại khiến Dương Nguyệt Minh có khí thế không thể phản bác.
“Ta cũng rất vui khi quen biết ngươi.” Dương Nguyệt Minh thấy Nhậm Tiểu Đao cố chấp muốn đi, vẻ mặt hơi ủ rũ: “Nhưng mà bây giờ không vui nữa.”
“Chúng ta không phải bèo nước gặp nhau, ta biết ngươi cố ý tiếp cận ta.” Dương Nguyệt Minh nói: “Mặc dù không biết là tại sao, nhưng ta tin ngươi là người tốt, hơn nữa ngươi vẫn luôn rất tốt với ta, cho nên ta có thể không tính toán.” Nhậm Tiểu Đao kinh ngạc nhìn Dương Nguyệt Minh, hắn vẫn luôn cho rằng Dương Nguyệt Minh chỉ quan tâm về hướng của các mỹ nữ trên giang hồ, đối với những chuyện khác đều vô tri vô giác, không ngờ hóa ra hắn đều biết cả.
Vậy thì hắn vẫn luôn thăm dò mình, cũng đang bao dung mình.
Nhậm Tiểu Đao nhất thời cảm giác nói không thành lời, vẫn luôn tưởng rằng mình đang đùa hắn, nhân nhượng hắn.
Không ngờ hắn sớm đã nhìn thấu, lại không vạch trần.
Nhưng mà suy nghĩ lại cũng thoải mái hơn, người có thể giúp chúng sơn tặc ở Nhạn Lạc sơn xây dựng Tê Nhạn sơn trang, giải quyết vấn đề sinh tồn, sao có thể thật sự không biết gì về sóng ngầm cuồn cuộn bên cạnh.
Hắn không nói chỉ là không để ý, không quan tâm mà thôi.
Rốt cuộc là ai đang bao dung ai, đến cùng vẫn không nói rõ.
“Nếu ngươi đã muốn đi, vậy thì đi đi.” Dương Nguyệt Minh mím môi: “Ta tin ngươi có lý do của mình.”
Dương Nguyệt Minh nhìn Nhậm Tiểu Đao, thật sự vẫn hy vọng Nhậm Tiểu Đao có thể nói ra sự thật, nhưng Nhậm Tiểu Đao cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cảm kích ôm quyền với mình nói: “Hai ngày nay ta thu dọn xong đồ sẽ khởi hành.”
“Ngay cả một chút lưu luyến cũng không có, lòng lang dạ sói!” Dương Nguyệt Minh tức phì phì đập bàn: “Phát Tài, ta thật sự rất thất vọng về ngươi.” Nói xong thì chạy lên lầu.