Dương Nguyệt Minh khổ sở cảm giác đề tài chung với Yến Phù Nhược còn ít hơn Nhậm Tiểu Đao, nên hơi ủ rũ muốn quay về nghỉ ngơi.
Lúc này đột nhiên một bóng dáng từ ngoài cửa sổ khách điếm nhảy vào, linh hoạt lăn một cái, nhắm vào dưới bàn của Dương Nguyệt Minh bọn họ.
Tốc độ của cậu ta nhanh chóng, thân pháp còn rất mềm mại, những người khác trong khách điếm thậm chí còn không chú ý đến có người vào trong quán.
Dương Nguyệt Minh và Yến Phù Nhược giật mình, lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới bàn, Dương Nguyệt Minh vừa vặn đối diện đôi mắt người đó, phát hiện là một thiếu niên mi mục thanh tú, mày rậm mắt to, còn chưa mất sự ngây thơ, nhìn có vẻ hơi đáng yêu.
Thiếu niên đó lần đầu tiên thấy người thanh tú như Dương Nguyệt Minh, vẻ mặt sững sờ, sau đó nhanh chóng dựng ngón trỏ bên miệng “suỵt” một tiếng. Dương Nguyệt Minh khó hiểu nhíu mày, thì nghe thấy ngoài khách điếm vang lên tiếng ầm ĩ, đứng dậy nhìn ra ngoài, chỉ thấy Đao Thần gia chủ Điêu Thất Hoàn dẫn mấy tên đệ tử khí thế bừng bừng đi qua đường phố, ven đường còn không khách khí lật đổ không ít đồ, hình như đang tìm gì đó.
Dương Nguyệt Minh lập tức hiểu ra, xem ra thiếu niên dưới bàn này là người Đao Thần thế gia đang tìm.
Nhưng mà Dương Nguyệt Minh còn ghi hận ở đại hội chiêu thân Điêu Thất Hoàn ra tay độc ác với Nhậm Tiểu Đao, lại thấy dáng vẻ ác bá của Điêu Thất Hoàn chắc hẳn cũng chẳng phải người tốt gì, liền cầm lấy đũa giả vờ chậm rãi ăn uống.
Yến Phù Nhược thấy Dương Nguyệt Minh không có ý vạch trần thiếu niên này cũng không nói gì.
Đến khi người của Đao Thần thế gia đi xa, Dương Nguyệt Minh mới đá chân bàn nói: “Ra đây đi.”
Thiếu niên kia khổ sở chui ra, cảm kích nói: “Đa tạ anh hùng!”
Dương Nguyệt Minh không hứng thú với chuyện của người khác, xua tay nói: “Đi đi.”
Thiếu niên kia bất động.
Dương Nguyệt Minh ngẩng đầu, thấy hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm cơm canh trên bàn, nước miếng sắp chảy ra rồi.
“Anh, anh, anh hùng, huynh nhìn có vẻ ăn rất ít cơm.” Thiếu niên cà lăm nhìn Dương Nguyệt Minh: “Lãng phí thức ăn không tốt.”
Dương Nguyệt Minh cạn lời: “Ta có tiền, ta vui.”
Thiếu niên thấy Dương Nguyệt Minh lại không bị mình lay động, sự thất vọng trong mắt tăng lên, tiếp tục đứng bất động.
Dương Nguyệt Minh: “Ngươi còn không đi à?”
Thiếu niên dứt khoát ngồi xổm xuống: “Ta đợi hai ngươi đi trước.” Đây là tình tiết ăn cơm thừa canh cặn cũng không để ý.
Dương Nguyệt Minh thấy thiếu niên hai tay ôm đầu gối ngồi một bên, tình cảnh có hơi ngược đãi, bèn nhìn Yến Phù Nhược, Yến Phù Nhược từ chối cho ý kiến.
Nể tình cậu ta trông cũng thuận mắt đi!
Dương Nguyệt Minh: “Ngươi...... lên ngồi ăn đi.”
“Quao, anh hùng huynh tốt quá!” Thiếu niên vô cùng hào phóng phát cho hắn một tấm thẻ người tốt, sau đó giống như con thỏ nhanh nhẹn phóng lên, cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn nhét vào miệng.
Đói bao lâu rồi vậy?
Dương Nguyệt Minh nhìn cậu ta nhét đồ ăn khiến hai má phồng ra như con chuột, không nhịn được co rút khóe miệng.
Sau đó thức ăn trên bàn đã..... biến mất với tốc độ nhanh chóng mắt thường có thể thấy.
Hình ảnh này quá đẹp thực sự không dám nhìn tiếp, Dương Nguyệt Minh nói với Yến Phù Nhược: “Phù Nhược cô nương, hay là chúng ta quay về trước.”
Yến Phù Nhược hình như có hơi không nỡ hắn, nhưng mà vẫn thuận theo gật đầu: “Cũng được.”
Kết quả bọn họ vừa đứng dậy, thiếu niên đó lập tức nhào tới ôm lấy chân Dương Nguyệt Minh: “Anh hùng đừng đi, anh hùng để ta làm người hầu của huynh đi.”
Dương Nguyệt Minh: “.........”
Yến Phù Nhược: “.......”
Dương Nguyệt Minh muốn rút chân ra, thử một chút không thành công, lại thử lần nữa vẫn không thành công.
Không ngờ thiếu niên kia nhìn có vẻ không lớn tuổi, nhưng lực tay lại không nhỏ, ôm chân rất vững!
Vừa nhìn là biết có kinh nghiệm.
“Nếu ngươi không bỏ ra, ban nãy ăn cái gì thì nôn ra hết cho ta.” Dương Nguyệt Minh uy hϊếp.
Thiếu niên lập tức rụt tay về, nỗ lực mở mắt nhìn Dương Nguyệt Minh: “Anh hùng, ta thành tâm thành ý, để ta làm tùy tùng của huynh đi, ta có thể ăn có thể đánh, chịu khó chịu khổ, ban ngày có thể làm việc nhà làm bảo tiêu, buổi tối có thể gác đêm bắt giặc, hơn nữa giá cả rẻ yêu cầu ít, chỉ cần bao ta ăn là được, hàng tốt giá rẻ.”
Nghe có vẻ hình như rất có sức hấp dẫn!
Nhưng mà thân là một người có tiền, mới không dễ dàng bị thứ như hàng tốt giá rẻ thu hút, Dương Nguyệt Minh vô cùng bình tĩnh: “Ngay cả mấy người của Đao Thần thế gia cũng phải trốn!”
Thiếu niên buông tay ╮(╯_╰)╭: “Đó là vì bọn họ nhiều người, ta không muốn ầm ĩ chuyện quá to.”
Lập tức cao thâm nói: “Ầm ĩ quá lớn thì rất phiền phức!”
Dương Nguyệt Minh liếc cậu ta, tiếp tục lạnh lùng: “Ta có bảo tiêu rồi.”
Thiếu niên lập tức ưỡn ngực nghiêm túc nói: “Anh hùng huynh nhìn có vẻ anh tuấn phú quý như vậy, người ngấp nghé huynh ngoài kia nhất định rất nhiều, một bảo tiêu sao mà đủ?”
Trình độ nịnh nọt này quả thực không thể chính xác hơn.
Dương Nguyệt Minh lập tức mở cờ trong bụng, không thể thoải mái hơn.
"Ngươi nói như vậy cũng có đạo lý....."
Thiếu niên thấy Dương Nguyệt Minh hơi thay đổi thái độ, lập tức mở to mắt nhìn hắn, vô cùng thành khẩn!
"Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên nói: "Tần Ngộ Hề."
"Người của Đao Thần thế gia tại sao lại đuổi theo ngươi?"
Sắc mặt Tần Ngộ Hề hơi đỏ, ấp úng nói không thành lời.
Dương Nguyệt Minh nhíu mày: “Ngươi không nói rõ ràng, ta không dám nhận ngươi.”
“Đừng đừng.” Tần Ngộ Hề cân nhắc một lát, đáng thương mυ'ŧ tay: “Ta..... ăn vịt bát bảo của gã...”
Dương Nguyệt Minh: “.........”
Tần Ngộ Hề tiếp tục nói: “Ta thấy gã gọi nhiều đồ như vậy, lại ăn không hết..... lãng phí thức ăn, không tốt đâu...... cho nên ta.....”
“Ăn vụng?” Dương Nguyệt Minh trợn mắt, thì ra thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của cậu ta còn tưởng rằng cậu ta đói bụng, nhưng nghe rõ ràng là cậu ta mới ăn vịt xong.
Mặc dù cậu ta chỉ cần ăn no, nhưng cảm thấy chỉ điều này thôi đã không có lợi rồi!
Dương Nguyệt Minh cảm thấy mình cần thiết phải suy nghĩ kỹ càng một chút.
“Ta chỉ ăn nửa con!” Tần Ngộ Hề dơ tay phải lên thề: “Ta còn chừa lại nửa con cho gã!”
“.......” Dương Nguyệt Minh nghiêm túc nói: “Gã không đánh chết ngươi tại chỗ chứng tỏ gã vẫn còn chút nhân tính đó.”
Đường đường là gia chủ Đao Thần thế gia, nếu bị bên ngoài biết vịt bát bảo của gã bị người ta ăn trộm nửa con, sau này còn thổi phồng làm người thế nào nữa.
Ít nhất kiểu người như Dương Nguyệt Minh, sau này bất kể Điêu Thất Hoàn có xuất hiện lóa mắt thế nào, hắn nhất định sẽ nhớ đến vịt bát bảo của gã bị ăn vụng nửa con.
Tần Ngộ Hề thở dài, hai mắt chứa nước: “Ta đói.”
Dương Nguyệt Minh quét nhìn cái bàn trống trơn: “Ngươi..... còn ăn được sao?”
Tần Ngộ Hề lập tức sáng bừng cả khuôn mặt: “Huynh định gọi thêm thức ăn sao?”
Nhất định sẽ bị cậu ta ăn nghèo mất!
Dương Nguyệt Minh lãnh khốc nói: “Ta không thể thu ngươi.”
Ánh mắt Tần Ngộ Hề lập tức u ám không chút ánh sáng: “Anh hùng...... huynh thật sự không suy nghĩ một chút sao?”
Dương Nguyệt Minh lắc đầu.
Vì thế Tần Ngộ Hề cúi đầu: “Vậy ta đi đây, đa tạ chiêu đãi.”
Dương Nguyệt Minh quay qua Yến Phù Nhược: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Yến Phù Nhược gật đầu, kết quả còn chưa rời khỏi bàn, đột nhiên nghe thấy một tiếng: “Gia chủ, tiểu tử đó ở đây.”