Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 27: Khác nhau

Dạo đến nửa đường, trong tay Dương Nguyệt Minh và Yến Phù Nhược đều cầm đầy các loại đồ ăn vặt, tinh thần Dương Nguyệt Minh đã đến trạng thái căng chặt, nội y trên người cũng bị mồ hôi tuôn ra thấm ướt.

“Phù Nhược cô nương, hay là chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi đi.” Cho dù là đại mỹ nữ làm hướng dẫn du lịch, cũng thật sự không chịu nổi thân thể yếu.

Dương Nguyệt Minh không khỏi gắng sức mắng chửi huynh trưởng trong lòng, võ công của hắn bị phong bế đến bây giờ đã ba tháng rồi, ngoại trừ không dùng được võ công, khí huyết vận hành không thông cũng khiến hắn càng ngày càng yếu, nếu không phải vậy, dựa vào tu vi của hắn căn bản không thể vì mấy ngày bôn ba mà bệnh thành như vậy.

Dương Nguyệt Minh đếm ngày trong lòng, biết rõ cứ tiếp tục kéo dài như vậy cho dù tương lai huyệt đạo được phá giải, căn cơ võ công của mình cũng nhất định sẽ suy giảm, xem ra vẫn phải nhanh chóng tìm được lão bà xinh đẹp mới được, như vậy mới vẻ vang quay về để ca ca giải huyệt.

Dương Nguyệt Minh nhìn Yến Phù Nhược, cảm thấy ngày tháng tốt đẹp sắp tới.

Yến Phù Nhược lại dường như không nghe thấy hắn nói, nhìn một tiệm làm y phục bên đường nói: “Kim công tử, huynh dày vò mấy ngày, hay là đổi bộ y phục mới đuổi xui xẻo.”

Dương Nguyệt Minh thật sự không muốn tốn sức dày vò nữa, nhưng nội y bên trong ướt đẫm, cảm giác cũng rất khó chịu, lại thấy dáng vẻ vô cùng mong đợi của Yến Phù Nhược, vì vậy vẫn nhịn khó chịu nói: “Được thôi.”

Vào tiệm y phục, chủ tiệm thấy người đến là Yến Tử lâu chủ và một vị thanh niên dung mạo cực kỳ xuất chúng, liên tưởng đến đại hội chiêu thân mấy ngày trước của Yến Tử lâu, không khỏi nghĩ ngợi liên miên, cực kỳ ân cần tiến cử kiểu dáng với Yến Phù Nhược.

Nhưng mà trong lòng Yến Phù Nhược dường như tự có suy nghĩ, đuổi chủ tiệm đi, không lâu sau đã chọn được một bộ y phục đưa cho Dương Nguyệt Minh: “Kim công tử, huynh thử bộ này đi.”

Dương Nguyệt Minh vừa nhìn thấy cẩm y bạch nguyệt sắc, kiểu dáng hoa lệ, chế tác phức tạp, nhìn ra được giá trị không vừa.

Bình thường Dương Nguyệt Minh cũng rất hoa hòe, nhưng vì năng động, mặc y phục đắt tiền nhưng kiểu dáng đơn giản, bộ trước mắt rất khác với phong cách của hắn.

Cả người Dương Nguyệt Minh lung lay, nhìn bộ y phục có vẻ rất phiền phức này liền không có tâm trạng mặc, nhưng sự mong đợi trong mắt Yến Phù Nhược khiến hắn không thể từ chối, chỉ đành cầm y phục vào phòng thử đồ.

Sự thật chứng minh mắt nhìn của Yến Phù Nhược quả thật không tồi, Dương Nguyệt Minh vốn dĩ tuấn tú xuất trần, chỉ là bình thường diện mạo nhà giàu mới nổi khiến mọi người lướt qua khí chất trời sinh của hắn, mà bộ y phục phức tạp chế tác tỉ mỉ này làm bộc lộ quý khí từ trong xương cốt hắn không nghi ngờ, màu bạch nguyệt đơn thuần lại khiến hắn có cảm giác thoát tục như thiên nhân, kỳ diệu kết hợp hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau là thế gia danh môn và dị thế độc lập rất tốt.

Ngay cả chủ tiệm kiến thức rộng rãi cũng ngớ người, tấm tắc khen ngợi.

Yến Phù Nhược cũng nhìn hắn không buông, trong mắt dạt dào tình ý dịu dàng.

Dương Nguyệt Minh thấy biểu cảm gần như mê luyến của Yến Phù Nhược, không nhịn được bảo chủ tiệm lấy gương đồng, tự mình đứng trước gương đồng soi thử.

Mặc dù trong gương vẫn ngọc thụ lâm phong như vậy, nhưng rất khác biệt với phong cách của Dương Nguyệt Minh, ngược lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, hơn nữa mặc dù đẹp, nhưng đó là vì mình trời sinh đoan chính, tuyệt đối không liên quan đến y phục, không đến mức đổi bộ y phục đã làm Yến Phù Nhược si mê thành như vậy đâu?

Dương Nguyệt Minh thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng thấy chủ tiệm liên mồm khen đẹp, chỉ nói là mình nghĩ nhiều thôi.

Yến Phù Nhược nói: “Kim công tử, huynh mặc y phục này đẹp thật.”

Dương Nguyệt Minh trong lòng bất mãn: Ta không mặc y phục này cũng đẹp! Ta là mỹ nam tử lúc nào ở đâu cũng đẹp!

Nhưng mà hiện tại cơ thể hắn yếu ớt, không có sức phản bác, chỉ có thể cười với Yến Phù Nhược.

Chủ tiệm ở bên cạnh cố gắng vuốt mông ngựa: “Vị công tử này tư thái long phụng, tiệm nhỏ bọn ta khai trương nhiều năm như vậy, còn chưa thấy ai xuất sắc như công tử.”

Dương Nguyệt Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư thế biểu đạt sự tán đồng với chủ tiệm.

Yến Phù Nhược sảng khoái thanh toán, chủ tiệm dĩ nhiên rất vui, vừa thu tiền vừa nói: “Nhưng mà ta thấy vị công tử này sắc mặt không tốt, có phải bệnh rồi không? Chắc hẳn phong thái bình thường nhất định càng kinh người......”

Dương Nguyệt Minh cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ lạ quanh quẩn trong tim mình đến từ đâu, ngay cả chủ tiệm chẳng có giao tình gì với hắn cũng có thể nhìn ra thân thể hắn không khỏe, Yến Phù Nhược lại không hay biết gì, hoặc là, nàng biết, nhưng không để ý.

Nếu Yến Phù Nhược thật sự có ý với mình, sao có thể vờ như không thấy sự khó chịu thể hiện rõ như vậy của mình, nhưng nếu nói nàng không có ý, thì sao lại ân cần như vậy?

Dương Nguyệt Minh nhìn Yến Phù Nhược, tình ý trong mắt nàng ta tuyệt đối không phải là giả.

Vậy thì mâu thuẫn trong đó nên giải thích thế nào?

Yến Phù Nhược thanh toán xong, lúc này mới nói với Dương Nguyệt Minh: “Kim công tử, chúng ta tìm tửu lâu nghỉ chân đi.”

Dương Nguyệt Minh lắc đầu, để bản thân mình tỉnh táo: “Cũng được.”

Yến Phù Nhược dẫn Dương Nguyệt Minh đến một tửu lâu lân cận, gọi một bàn rượu ngon thịt ngon.

Dương Nguyệt Minh căn bản không có khẩu vị ăn, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, gắp một đũa thịt gà rồi không động nữa, giống như con chó chết nằm trên bàn, khuôn mặt mệt mỏi.

Yến Phù Nhược cũng không để ý, chỉ cười khanh khách nhìn hắn, cũng không nói gì, dường như chỉ cần nhìn thôi cũng có thể thỏa mãn cực kỳ.

Nhìn một hồi, cuối cùng Yến Phù Nhược cũng mở miệng: “Kim công tử, hôn lễ trong lý tưởng của huynh là như thế nào?

Ôi đệch, mở miệng đã tới bến luôn rồi à?

Mặc dù Dương Nguyệt Minh cũng rất muốn nhanh chóng tìm mỹ nữ áo gấm về làng kết hôn sinh con, nhưng suy nghĩ trong đầu, nhanh như vậy trực tiếp như vậy nói ra có thật sự là đại trượng phu?

Mặc dù Yến Phù Nhược vẫn luôn khách khí cử chỉ đoan trang, cảm giác so với Nhϊếp Tuyết Y Tưởng Khinh Yên bọn họ không cần hiền đức quá nhiều, nhưng thấy nàng ta bình thản hỏi ra vấn đề thẳng thắn như vậy, Dương Nguyệt Minh lập tức cảm thấy mức độ hung hãn trong lòng nàng ta nhất định không dưới hai người đó, chỉ là hình thức biểu hiện có chút không giống thôi.

Dương Nguyệt Minh cảm thấy mệt nhọc quá đi.

Mặc dù Yến Phù Nhược hỏi Dương Nguyệt Minh, nhưng không đợi hắn trả lời, lại tự động tiếp lời: “Hôn lễ mà ta hy vọng, nên có hoa tươi rải phố, ta cưỡi bạch mã đi, không cần đàn sáo kèn vang, chỉ cần tân lang thổi sáo đi tới, đỡ ta xuống ngựa, nắm tay nhau đi đến bạc đầu......”

Dương Nguyệt Minh mặt không biểu cảm, trong lòng đã lặng lẽ thầm rủa, hoàn toàn không giống hôn lễ mà hắn lên kế hoạch đó được chưa!

Hôn lễ mà hắn mong đợi là kiều lớn tám người khiêng đón tân nương, còn mình cưỡi ngựa cao to, yên ngựa làm bằng hoàng kim sau đó hiện trường nhất định chiêng trống vang trời, pháo nổ vang vọng, còn phải có một hàng đại mỹ nữ múa diễm khúc, nếu như điều kiện cho phép, hắn không ngại lót đường bằng hoàng kim.......

Tại sao tân nương tử phải cưỡi ngựa? Cũng không phải nữ tử kỳ lạ như đại tẩu hắn!

Ai cần thổi sáo vô vị như vậy? Cũng đâu phải cái kiểu giả vờ giả vịt như đại ca hắn!

Trong lòng Dương Nguyệt Minh lặng lẽ đổ mồ hôi, lẽ nào người ra từ Yến Tử lâu đều có sở thích giống nhau?

Nếu như là như vậy, mình nên suy nghĩ thật kỹ xem có nên cưới Yến Phù Nhược không!

Dương Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ta có thể huýt sáo đón tân nương.........”

Yến Phù Nhược: “.........”