Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 24: Chân tướng

Dương Nguyệt Minh thấy Nhậm Tiểu Đao ra ngoài, trong lòng mơ hồ có dự cảm không may mắn, quả nhiên hắn còn chưa hồi tỉnh lại, cửa phòng bị đá ra, hai hắc y nhân bịt mặt xông vào.

Dương Nguyệt Minh bình tĩnh nhìn hai người kia nói: “Tháp Giáng Ma?”

“Xem như ngươi có mắt nhìn.” Hai người đó cười lạnh, xách đao chém Dương Nguyệt Minh.

“Ông nội ngươi!” Dương Nguyệt Minh lăn lông lốc xuống giường, Nhược Thủy Thiên La đinh đã vận khởi chờ phát động, đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, Trọng Vô Dương từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đối đầu với hai tên hắc y nhân.

Trọng Vô Dương võ công cực cao, hai người kia căn bản không phải đối thủ của hắn ta.

“Làm hay lắm, mặt xấu! Đánh chết bọn họ đi, quay về bảo ca ca ta tăng tiền thưởng cho ngươi!” Dương Nguyệt Minh thở phì phì nói.

Trọng Vô Dương nghe vậy nhân cơ hội nói: “Ngài đồng ý quay về với ta?”

“Rất tốt, ngươi thành công uy hϊếp ta rồi, sau này gặp lại!” Dương Nguyệt Minh thấy hắn ta thành thạo, lo lắng hắn ta vừa ra tay lại muốn bắt mình, liền tự mình bỏ chạy, nửa đường lại chạy vào phòng Nam Cung Dịch Thủ.

Nam Cung Dịch Thủ quả nhiên ngủ như heo vậy.

“Ài, làm sát thủ mà với cái trí óc này cũng đủ lo lắng rồi.” Dương Nguyệt Minh thở dài, tiến lên cõng Nam Cung Dịch Thủ đi ra ngoài, đáng tiếc Nam Cung Dịch Thủ thân thể cao lớn, thể lực hắn lại không tốt, vừa cõng ra cửa phòng đã ngã nhào.

“Kim công tử, ngươi không sao chứ?”

Dương Nguyệt Minh nhìn lên, người nói là hai người ở Kiếm Thần thế gia, lập tức sáng mắt lên: “Đến đúng lúc lắm, mau giúp ta đưa người này đi.”

Hai người của Kiếm Thần thế gia nhìn nhau, bọn họ phụng lệnh gia chủ đến giúp đỡ Nhậm Tiểu Đao cứu Dương Nguyệt Minh, không biết sao lại thành người khuân vác, nhưng mà nếu đã là bằng hữu của gia chủ căn dặn, bọn họ cũng không nói nhiều, tiến lên một đầu một đuôi vác Nam Cung Dịch Thủ đi.

Dương Nguyệt Minh nhàn nhã đi phía sau.

Một người trong đó thấy vậy nghi hoặc hỏi: “Kim công tử, ngài không giúp đỡ sao?”

Dương Nguyệt Minh ngẫm nghĩ, phẩy tay: “Cố lên.”

“...........”

Kiếm Thần thế gia vẫn dừng chân tại khách điếm lúc trước, Dương Nguyệt Minh vừa đến khách điếm, Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y lập tức chạy tới.

“Phú Quý, ngươi an toàn quay về thật sự quá tốt.” Sự vui vẻ của Nhϊếp Tuyết Y bộc lộ trong lời nói.

Lạc Trục Trần cũng tiến lên vỗ vai hắn.

“Mau chuẩn bị một bàn rượu ngon đồ ăn ngon, ta muốn ăn thịt.” Dương Nguyệt Minh đẩy Lạc Trục Trần ra, hai mắt phát ra ánh sáng xanh.

Lạc Trục Trần: “.........”

Nhϊếp Tuyết Y: “.........Tình cảm kích động của ta biến mất rồi.”

Đợi Nhậm Tiểu Đao về đến khách điếm, thì nhìn thấy Dương Nguyệt Minh ngồi bên bàn ăn một bàn thức ăn, bởi vì là nửa đêm canh ba, trên bàn đốt hai ngọn nến, Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y một người một tay chống cằm ngáp.

Cảnh tượng trông vô cùng buồn cười.

“Phát Tài, cuối cùng ngươi cũng về rồi!” Nhϊếp Tuyết Y quả thật lệ rơi đầy mặt, kích động đứng dậy: “Vậy ta đi ngủ đây.”

“Đừng mà!” Cái tay dính dầu của Dương Nguyệt Minh túm lấy Nhϊếp Tuyết Y, kết quả bị nàng ta né tránh linh hoạt: “Khó khăn lắm ta mới về, cô không nói chuyện với ta sao?”

“Từ lúc ngươi ngồi xuống đến bây giờ nói được mấy câu? Ngươi cứ cắm đầu ăn!” Nhϊếp Tuyết Y vỗ bàn: “Ta phải đi ngủ đây, ngươi có gì thì nói với Phát Tài đi.” Nói xong lê lết lên lầu.

Lạc Trục Trần cũng mệt nhọc chắp tay: “Các ngươi từ từ nói, ta xin phép vắng mặt.”

“Ài, thật không có tình bằng hữu.” Dương Nguyệt Minh nuốt xuống một miếng thịt, vẫy tay với Nhậm Tiểu Đao: “Nào Phát Tài, chỉ còn ngươi quan tâm ta.”

Nhậm Tiểu Đao lặng lẽ cười, đi qua ngồi xuống.

“Yến Phù La đâu?” Dương Nguyệt Minh ăn cũng kha khá rồi, thuận tay trét dầu mỡ trên tay lên người Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao cũng không để ý, mặc kệ Dương Nguyệt Minh sờ loạn lên người mình: “Để nàng ta chạy rồi.”

“Chạy rồi?” Dương Nguyệt Minh chán ghét nói: “Võ công ngươi cao vậy còn để nàng ta chạy, ngươi nói thật đi, có phải ham muốn mỹ sắc của nàng ta không nhẫn tâm ra tay đúng không?”

Nhậm Tiểu Đao cạn lời nhìn hắn: “Ngươi tưởng ta là ngươi sao?”

“........” Đầu gối Dương Nguyệt Minh trúng một đao, hơi khó chịu.

“Bắt được một mình nàng ta cũng vô dụng, quan trọng vẫn là người sau lưng nàng ta.” Nhậm Tiểu Đao ý vị sâu xa nhìn Dương Nguyệt Minh: “Ta bỏ hương theo dấu đặc chế lên người nàng ta, nội trong ba ngày có thể theo dấu được.”

“Không tệ không tệ, Phát Tài của chúng ta thật thông minh.” Dương Nguyệt Minh nhiệt liệt vỗ tay.

“Ngược lại là ngươi, hai ngày nay đói lắm hả?” Nhậm Tiểu Đao nhìn một bàn rượu thịt quét sạch hết, quả thật có thể dùng thảm không nỡ nhìn để hình dung.

“Đói thì cũng không đói, chỉ là ăn hơi tệ.” Dương Nguyệt Minh ợ một cái: “Người có tiền như ta vẫn có yêu cầu với việc ăn uống.”

“Sau này nơi nguy hiểm thì đừng chạy lung tung, cho dù có mỹ nữ cũng không được.” Nhậm Tiểu Đao nói.

Dương Nguyệt Minh nghiêm túc nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài, có phải ngươi coi ta như nhi tử không hả?”

Nhậm Tiểu Đao: “.......”

“Ngươi bị bắt, mọi người đều rất lo lắng.” Nhậm Tiểu Đao nhẹ nhàng vỗ đầu hắn.

“Ngươi nhất định là người lo lắng nhất nhỉ!” Dương Nguyệt Minh xoa mặt: “Ta có thể cảm nhận được.”

Nhậm Tiểu Đao da mặt dày, lần này lại hơi mất tự nhiên.

“Đúng rồi, lúc ta ở trong phòng, nghe thấy ngươi và nữ nhân kia nói đến hoa châu, có chuyện gì vậy?”

Dương Nguyệt Minh lấy ra hoa châu từ thắt lưng: “Chính là cái này.”

“Đây là?” Trước khi Nhậm Tiểu Đao thấy hắn cầm, còn tưởng là người trong lòng nào tặng cho hắn, bây giờ xem ra dường như không đơn giản.

“Đây là Ngọc Thâu Hương cho ta, chúng ta một đường bị người của tháp Giáng Ma truy sát, có lẽ là vì cái này. Ta cũng là gần đây mới nhận ra.” Dương Nguyệt Minh để hoa châu bên ánh lửa nghiêm túc nhìn tỉ mỉ: “Nhưng ta nghiên cứu rất lâu rồi, cũng không nhìn ra được chỗ đặc biệt.”

Nhậm Tiểu Đao nhìn cây hoa châu, trong lòng nhảy dựng, xem ra đúng là thứ hắn cần khi đi theo Dương Nguyệt Minh lâu như vậy.

“Lúc Ngọc Thâu Hương cho ngươi không nói gì khác sao?” Nhậm Tiểu Đao cố gắng để giọng điệu của mình không quá nhấn mạnh.

“Nàng bảo ta đến Thiên Cơ quán tìm nàng.” Dương Nguyệt Minh bĩu môi: “Nhưng nàng chết rồi.”

Nhậm Tiểu Đao yên lặng nhìn hoa châu, cho đến khi Dương Nguyệt Minh cất hoa châu.

“Ông chủ.......” Nhậm Tiểu Đao suy nghĩ rất lâu, đang nghĩ có nên nói thẳng ra không, thì thấy hai tùy tùng của Kiếm Thần thế gia từ trên lầu chạy xuống: “Kim công tử, người ngài mang về tỉnh rồi.”

“Bọn ta không đánh lại hắn.”

Khi bọn họ nói, Nam Cung Dịch Thủ lắc lư từ trên lầu đi xuống.

“Nơi này là nơi này?” Nam Cung Dịch Thủ trên người tràn trề sát khí, lắc đầu, nhìn rõ Dương Nguyệt Minh đang ngồi ở dưới.

“Sát thủ, ngươi tỉnh rồi?” Dương Nguyệt Minh vẫy tay với hắn ta: “Qua đây ăn gì đi.”

“Sao hắn lại ở đây?” Nhậm Tiểu Đao vừa thấy Nam Cung Dịch Thủ, cả người lập tức phòng bị, trên tay mơ hồ tụ lực.

Nam Cung Dịch Thủ ấn tay Nhậm Tiểu Đao: “Đừng lo lắng.”

Lúc này Nam Cung Dịch Thủ mới nhìn rõ mặt Nhậm Tiểu Đao, thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt nhìn Dương Nguyệt Minh có vài phần oán giận: “Ngươi lừa ta?”

Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Ngươi có thể có chút tin tưởng người khác không? Người lừa ngươi không phải ta.”

“Qua đây, để ta dẫn ngươi đi vào chân tướng.” Dương Nguyệt Minh vẫy tay, thấy Nam Cung Dịch Thủ đứng bất động, vì vậy thở dài, đứng dậy đi kéo hắn ta sang.

Nam Cung Dịch Thủ sắc mặt âm trầm, bởi vì trúng mê dược chưa hết hẳn, đầu óc rất u ám, thấy Dương Nguyệt Minh qua kéo hắn ta, liền phẩy tay hắn ra: “Uổng công ta xem ngươi như bằng hữu, ngươi lại......”

Dương Nguyệt Minh buông tay: “Ta lại mời ngươi ăn thịt ăn cá......”

Dương Nguyệt thấy Nam Cung Dịch Thủ tạm thời không có lực sát thương gì, ra hiệu hai người của Kiếm Thần thế gia rời khỏi trước, bản thân mình cố gắng đẩy Nam Cung Dịch Thủ đến bên bàn ngồi xuống: “Ngại quá, ngươi tới muộn rồi, chỉ còn chút rau chút cơm thôi.”

Nam Cung Dịch Thủ không để ý Dương Nguyệt Minh, chỉ nhìn chằm chằm Nhậm Tiểu Đao, căng thẳng toàn thân.

Nhậm Tiểu Đao cũng phòng bị cao độ.

“Các ngươi nghiêm túc quá.” Dương Nguyệt Minh thở dài: “Nào, thả lỏng một chút, nghe ta kể chuyện.”