Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 23: Trùng phùng

“Yến Tử lâu luôn từ tay bọn buôn người mua một vài thiếu nữ bị lừa gạt để bồi dưỡng thành đệ tử và nô bộc trong Yến Tử lâu, Phù La được bán vào hồi nhỏ, sau khi trưởng thành Phù La muốn rời khỏi Yến Tử lâu, kết quả bị Yến Tử lâu truy sát. Lúc ta ngẫu nhiên gặp được muội ấy, muội ấy bị người của Yến Tử lâu vây công, suýt chết.”

“Vậy nên ngươi cứu nàng ta?” Dương Nguyệt Minh giật giật khóe miệng: “Ngươi đường đường là một sát thủ, sao lại nổi lòng đại hiệp vậy, tôn nghiêm của sát thủ đâu?”

“Không phải ta vì thấy bất bình nên mới cứu muội ấy......” Nam Cung Dịch Thủ nhìn bóng lưng Yến Phù Nhược xa xa: “Muội ấy trông rất giống muội muội ta.”

“Ngươi còn có muội muội?”

“Ừm, hồi nhỏ quê nhà gặp nạn lũ lụt, muội muội bị đất đá trôi đi mất.” Giọng điệu của Nam Cung Dịch Thủ rất bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện bình thường.

“A, ngại quá, nhắc đến chuyện đau lòng của ngươi rồi.”

“Không sao, lâu rồi, ta đã quên cảm giác lúc đó rồi.......”

Dương Nguyệt Minh sờ đầu hắn ta.

“Nếu như muội muội ta không bị đất đá trôi cuốn đi, bây giờ có lẽ cũng lớn như vậy. Nhưng mà sau nạn lũ, rất nhiều người trôi dạt khắp nơi, quê nhà ta có rất nhiều trẻ em, đều bị bọn buôn người nhân cơ hội lừa bán.”

“Người bị bán vào Yến Tử lâu, cả đời không thể phản bội Yến Tử lâu, Phù La muốn tự do, ta muốn giúp muội ấy.”

Dương Nguyệt Minh đột nhiên hỏi một câu: “Những cái này đều là Yến Phù La nói với ngươi sao?”

“Phải.” Nam Cung Dịch Thủ gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có.” Dương Nguyệt Minh kéo cổ áo hắn ta: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đi ra khỏi sa mạc, ta mệt quá.”

Nam Cung Dịch Thủ: “...........Ngươi có suy nghĩ đến cảm nhận của người cõng ngươi không?”

Dương Nguyệt Minh: “........Cha.” (tiếng hô cưỡi ngựa)

Nửa đường Yến Phù Mộng cuối cùng cũng không nhịn được dừng lại, nói: “Nam Cung ca ca, để hắn cưỡi ngựa đi, ta đi bộ với huynh là được.”

Nam Cung Dịch Thủ nói: “Không sao, sắp tới rồi.”

“Nam Cung ca ca, ngươi hoàn toàn không lĩnh hội được ý đồ thật sự của Phù La muội muội!” Dương Nguyệt Minh vô cùng đau đớn: “Người ta bảo ngươi cõng nàng ta đó, đáng đời ngươi độc thân.”

Yến Phù La đỏ mặt: “Đừng nói bậy, Nam Cung ca ca thương thế mới khỏi, ta không muốn huynh ấy mệt.”

“Nếu cô lo lắng cho hắn thật, thì để hắn cưỡi ngựa, cô cõng ta đi bộ đi.” Dương Nguyệt Minh dõng dạc.

Yến Phù La: “..........Ngươi có còn là nam nhân không?”

“Có nha.” Dương Nguyệt Minh nghiêm túc gật đầu.

Yến Phù La tức giận xoay ngựa chạy thẳng, vó ngựa hất lên một đống cát bụi, nhào tới trước mặt hai người Dương Nguyệt Minh và Nam Cung Dịch Thủ.

“Khặc khặc khặc.........” Dương Nguyệt Minh đầu đất mặt vàng phun ra cát, thuận tiện dùng tay áo lau loạn xạ lên mặt Nam Cung Dịch Thủ: “Ài, nàng ta như vậy cũng gọi là quan tâm ngươi sao?”

Nam Cung Dịch Thủ bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi có thể đừng chọc muội ấy được không?”

Dương Nguyệt Minh bĩu môi: “Được rồi, để ta xuống đi, quãng đường còn lại ta tự đi.”

Ba người giày vò, đợi ra khỏi được sa mạc đến trấn Hàn Sa đã là buổi tối.

“Được rồi sát thủ, hai ngày nay cảm tạ ngươi chiêu đãi, chúng ta từ biệt tại đây, có duyên gặp lại.” Dương Nguyệt Minh nói.

“Đợi đã, ngươi không thể đi.” Yến Phù La cản hắn, nói với Nam Cung Dịch Thủ: “Nam Cung ca ca, chúng ta còn ở trấn Hàn Sa, nếu như hắn báo tin cho Yến Tử lâu, chúng ta sẽ nguy hiểm.”

“Này, đừng tùy tiện nghi ngờ nhân phẩm của ta.” Dương Nguyệt Minh kháng nghị: “Ta giống kiểu người đó sao?”

Yến Phù La không để ý hắn.

“Hai ngày nay ngươi ở với bọn ta đi, đợi bọn ta rời khỏi trấn Hàn Sa rồi ngươi hẵng đi.” Nam Cung Dịch Thủ nói.

Nhưng mà hắn ta không hoàn toàn là vì lo lắng Dương Nguyệt Minh mật báo cho Yến Tử lâu, dường như ở chỗ nào đó trong lòng cũng không hy vọng Dương Nguyệt Minh rời đi sớm như vậy.

“...........Giữa người với người có thể tin tưởng nhau không?” Dương Nguyệt Minh ra hiệu mình mệt rồi, chấp nhận tiếp tục đi với bọn họ.

“Hai ngày nay Yến Tử lâu sẽ lục soát cả trấn Hàn Sa, khách điếm không an toàn.” Yến Phù La dẫn bọn họ đi đến một ngõ nhỏ: “Ta tìm được căn nhà, người của Yến Tử lâu hẳn không tìm được.”

“Cô suy nghĩ cũng chu đáo ghê.” Dương Nguyệt Minh soi mói: “Dáng vẻ rất có kinh nghiệm.”

Yến Phù La dẫn bọn họ vào một căn nhà bình thường, trong phòng có mấy gian phòng riêng biệt, Yến Phù La sắp xếp mỗi người một phòng, rồi chuẩn bị một ít thức ăn cho bọn họ.

Nhưng mà khiến Dương Nguyệt Minh bất bình trong lòng là, nàng ta chỉ chuẩn bị một bát canh gà cho Nam Cung Dịch Thủ, nửa đường Nam Cung Dịch Thủ muốn chia sẻ cho Dương Nguyệt Minh một ít dưới ánh mắt phẫn nộ của hắn, lại bị Yến Phù La cản lại.

Dương Nguyệt Minh ra hiệu đây không tôn trọng con tin, đáng tiếc phản kháng vô hiệu.

Ăn xong, tắm rửa hoàn tất, mọi người đều tự về phòng.

Vị trí phòng của Dương Nguyệt Minh trong góc, muốn xuống lầu nhất định phải đi qua cửa phòng của Yến Phù La và Nam Cung Dịch Thủ, với võ công của bọn họ nhất định sẽ phát hiện. Mắt thấy ánh đèn tắt bên ngoài, cả phòng tối om, Dương Nguyệt Minh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, phòng ở tầng hai, xung quanh không có nơi dừng chân, nếu hắn nhảy xuống nhất định sẽ bị thương.

Xem ra Yến Phù La suy nghĩ rất tỉ mỉ.

Dương Nguyệt Minh thở dài, đang chuẩn bị bỏ ý định bỏ trốn, đột nhiên ngoài cửa sổ xẹt qua một bóng hình, một bóng người nhanh chóng nhảy vào.

Nhờ ánh trăng, Dương Nguyệt Minh nhìn thấy rõ mặt của người đến.

“Phát Tài!” Dương Nguyệt Minh hô nhỏ, vui vẻ nhào tới: “Ta nhớ ngươi quá đi.”

Nhậm Tiểu Đao thuận thế ôm hắn: “Ta cũng rất lo lắng cho ngươi, may mà ngươi không sao.” Giọng hắn rất nhẹ, cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng tay lại ôm rất chặt, trời mới biết hai ngày này tóc cũng hắn sắp bạc tới nơi.

Người của Kiếm Thần thế gia và Yến Tử lâu lục soát cả trấn Hàn Sa, người của cái bang cũng âm thầm lục soát khắp nơi, ngay cả mấy thành trấn gần trấn Hàn Sa cũng tìm hết rồi, mà vẫn không phát hiện tung tích của Dương Nguyệt Minh.

Nhậm Tiểu Đao dường như sắp nghi ngờ Dương Nguyệt Minh có phải đã gặp bất trắc gì không.

May mà chiều hôm nay, bên cái bang có người truyền tin tức cho hắn, nói nhìn thấy Dương Nguyệt Minh và một nam một nữ vào trấn Hàn Sa, hắn mới từ rìa mép sụp đổ tỉnh dậy.

“Ai, chặt quá, ta thở không nổi.” Dương Nguyệt Minh lặng lẽ giãy dụa một chúa, nhờ ánh trăng phát hiện Nhậm Tiểu Đao râu ria xồm xào, nhìn có vẻ rất tiều tụy.

“Phát Tài, sao ngươi lại thành ra thế này?” Dương Nguyệt Minh ghét bỏ ra mặt: “Ta không ở bên cạnh ngươi cũng không cần buông thả bản thân như vậy, chúng ta là tổ hợp người có tiền trong giang hồ, ngươi khiến bản thân mình trông như khất cái vậy, sao mà đi theo ta được.”

“Ta về sẽ chỉnh đốn lại.” Nhậm Tiểu Đa cười, cũng không để ý Dương Nguyệt Minh công kích khất cái: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Dương Nguyệt Minh vừa gật đầu, đột nhiên thấy Nhậm Tiểu Đao nhíu mày lại, ghé bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Có người đến đây rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Dương Nguyệt Minh nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: “Đợi đã, ngươi trốn một chút đi.”

Nhậm Tiểu Đao không hiểu gì, nhưng mà vẫn theo thói quen nghe lời Dương Nguyệt Minh, nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà.

Dương Nguyệt Minh thì nhanh chóng nằm lên giường, kéo chăn điều hòa hơi thở, giả vờ ngủ sâu.

Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, Yến Phù La rón ra rón rén đi vào, nàng ta đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn Dương Nguyệt Minh, sau đó nhẹ nhàng xốc chăn, vươn tay mò lên thắt lưng hắn.

Dương Nguyệt Minh trở mình ngồi dậy: “Phù La muội muội, một cô nương gia như cô nửa đêm chạy đến phòng ta không tốt lắm nhỉ.”

Yến Phù La biến sắc: “Ngươi chưa ngủ?”

Dương Nguyệt Minh hai tay che ngực: “Có phải cô muốn nhân lúc ta ngủ đến cướp sắc không, lưu manh!”

Yến Phù La mặt không biểu cảm: “Ngươi không cần giả điên giả khùng, ta không phải Nam Cung Dịch Thủ, không bị ngươi lừa đâu.”

Dương Nguyệt Minh bỏ hai tay xuống: “Cô muốn lấy hoa châu của ta.”

Yến Phù La cười: “Một đại nam nhân như ngươi, giữ cái đó cũng vô dụng, tặng ta đi.”

“Cô là ai?”

Yến Phù La nói: “Ngươi có ý gì?”

“Cô đang bán mạng cho ai?” Đôi mắt Dương Nguyệt Minh rất sáng trong căn phòng tối, giọng điệu lại bình thản: “Cô nói với Nam Cung Dịch Thủ ngươi bị bán vào Yến Tử lâu, nhưng theo ta biết, đệ tử của Yến Tử lâu đều là cô nhi thu nhận bên ngoài, hoặc là tự nguyện gia nhập môn hạ, chưa từng nghe nói có chuyện mua bán người. Hơn nữa Yến Tử lâu trước này cho phép đệ tử tự do, nếu như đệ tử môn hạ muốn đi, tuyệt đối sẽ không có chuyện phái người truy sát. Cô phản bội Yến Tử lâu, còn muốn ám sát Yến Phù Nhược, nhất định là có cao nhân sau lưng.”

Sắc mặt Yến Phù La vi diệu: “Ngươi là ai? Tại sao lại biết rõ chuyện của Yến Tử lâu như vậy?”

“Rốt cuộc cô có thân phận gì? Lấy hoa châu của ta có mục đích gì?”

Yến Phù La cười lạnh: “Nếu ngươi đã thông minh như vậy, tại sao không đoán thử sau ta là ai?”

“Nghe câu này của cô, ta biết cô muốn gϊếŧ ta diệt khẩu.” Dương Nguyệt Minh thở dài: “Cô thích Nam Cung Dịch Thủ như vậy, không sợ hắn ta phát hiện sao?”

“Huynh ấy uống canh gà, tối nay sẽ ngủ rất sâu.” Yến Phù La cười đắc ý: “Đợi ngày mai huynh ấy tỉnh dậy, ngươi cũng không còn nữa, huynh ấy vĩnh viễn không biết được.”

“Thì ra cô sớm đã có mưu tính!” Dương Nguyệt Minh bừng tỉnh: “Nữ nhân thật đáng sợ!”

“Ngươi ngoan ngoãn giao hoa châu ra đây, ta để ngươi toàn thây.”

Dương Nguyệt Minh đột nhiên vỗ đùi: “Cô là người của tháp Giáng Ma nhỉ!”

Yến Phù La ánh mắt thay đổi, không tiếp lời.

“Sau Phách Diễm hội ở Lạc Chiếu, người của tháp Giáng Ma theo đuổi không bỏ ta, chắc hẳn cũng vì hoa châu này!” Lúc trước Dương Nguyệt Minh chỉ suy đoán, bây giờ nắm chắc chín phần rồi, hắn mới ra giang hồ, chẳng có thù hận gì với tháp Giáng Ma, nhưng từ sau Phách Diễm hội, người của tháp Giáng Ma một đường đi theo hắn, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất là cây hoa châu Ngọc Thâu Hương tặng cho hắn.

“Ngươi quả thật rất thông minh.” Trong lời nói của Yến Phù La đã không còn châm chọc, chỉ còn sát ý: “Nhưng mà, người càng thông minh càng đoản mệnh.”

Yến Phù La vừa dứt lời, còn chưa ra tay, Nhậm Tiểu Đao đã từ trên trời giáng xuống, đập vào đầu vai nàng ta.

Yến Phù La chấn động trong lòng, không ngờ đến trong phòng còn giấu một người, mà nàng ta vào lâu như vậy cũng không phát hiện.

Điều duy nhất giải thích được chính là tu vi võ công của người này cao hơn nàng ta nhiều.

Quả nhiên vừa giao đấu, Yến Phù La đã cảm nhận được nội lực hùng hậu của đối phương, trong lòng hoảng hốt, đang muốn bắt Dương Nguyệt Minh uy hϊếp, lại bị Nhậm Tiểu Đao nhìn thấu, mấy chiêu đã ép nàng ta ra ngoài cửa sổ.

“Ngươi đợi ta.” Nhậm Tiểu Đao vội vã giao phó với Dương Nguyệt Minh, đuổi theo Yến Phù La ra ngoài.