“Yến Tử lâu phái người đưa thiệp mời đến, mời các nam tử thanh niên chưa có hôn phối trên giang hồ đến Yến Tử lâu, tham gia đại hôn chiêu thân của Yến lâu chủ.” Hôm nay mọi người đang ăn cơm ở phòng ăn, Địch Hưởng đột nhiên trình lên Lạc Trục Trần một tấm thiệp.
Lạc Trục Trần nhận lấy thiệp quét mắt nhìn nói: “Ta đã có hôn phối, đi tham gia không thích hợp, ngươi cứ giúp ta từ chối là được.”
Dương Nguyệt Minh cười nhạo: “Ô, Lạc thiếu chủ có hôn phối khi nào vậy, sao bọn ta không nhận được tin đồn gì nhỉ?”
Lạc Trục Trần liếc hắn, một chiêu tuyệt sát: “Vào lúc ngươi và Phát Tài huynh đệ giận dỗi.”
“........Mẹ nó.” Dương Nguyệt Minh liếc nhìn Nhậm Tiểu Đao đang bình tĩnh ăn cơm, mặt kiêu ngạo: “Ta và Phát Tài ổn lắm, bọn ta mới không có giận dỗi.”
Nhϊếp Tuyết Y chẳng muốn nói hắn nữa, chỉ nhìn Lạc Trục Trần nói: “Trục Trần, Yến Phù Nhược là lâu chủ Yến Tử lâu, còn là một trong tứ đại mỹ nhân giang hồ, huynh chắc chắn không đi?”
Lạc Trục Trần nói: “Ta đã có một mỹ nhân rồi, hà tất gì phải theo đuổi người khác?”
Trong mắt hắn ta thâm tình dạt dào, Nhϊếp Tuyết Y đang cảm động, lại nghe thấy Dương Nguyệt Minh hô lên: “Một trong tứ đại mỹ nhân? Ta đi ta đi.”
Nhϊếp Tuyết Y: “............”
Lạc Trục Trần: “............”
Bọn họ quên mất bên cạnh còn có Kim Phú Quý truy đuổi mỹ nhân cả đời.
Đối mặt với bộ dạng cạn lời của Nhϊếp Tuyết Y và Lạc Trục Trần, Dương Nguyệt Minh bày ra biểu cảm kiên định: “Nhìn gì mà nhìn, đuổi theo cái đẹp là thiên phú người sinh ra đều có!”
Nhϊếp Tuyết Y không hề nể tình mà đâm đao: “Không biết tại sao ta cứ luôn cảm thấy ngươi chỉ có số làm tỷ muội với mỹ nhân.”
“Huynh đệ, là huynh đệ, cô với Tưởng Khinh Yên ai nấy cũng như nam nhân hoang dã không thể trách ta được.” Dương Nguyệt Minh kiên quyết bảo vệ tôn nghiêm của mình: “Nhưng mà ta tin rằng Yến Phù Nhược nhất định là hy vọng cuối cùng của tứ đại mỹ nhân, ta tin rằng nàng sẽ khác mấy người, nàng nhất định có mắt nhìn.”
Lạc Trục Trần biểu cảm khó lường: “Kim huynh đệ, thứ ta nói thẳng, có thể làm chủ một lâu, hơn nữa cũng không phải hiền lành.”
“Các ngươi đừng đe dọa ta!” Dương Nguyệt Minh che tim: “Ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!”
“Nếu ông chủ đã muốn đi như vậy thì đi thôi.” Nhậm Tiểu Đao vẫn luôn không lên tiếng, vét miếng cơm cuối cùng: “Chúng ta cùng đi thôi.”
Yến Tử lâu nằm ở trấn Hàn Sa đất Bắc, xung quanh là đại mạc mênh mông vô biên, trấn Hàn Sa là một mảnh đất xanh cuối cùng ở phía Đông đại mạc.
Lúc đoàn người Dương Nguyệt Minh đến trấn Hàn Sa, trên trấn đã đầy võ lâm nhân sĩ.
Yến Tử lâu là đệ nhất lâu ở Tây Bắc, tuyệt kỹ môn khách độc bộ võ lâm, nữ tử trong lâu càng nổi danh xinh đẹp và cường hãn, khiến không ít thiếu niên anh tài chạy theo như vịt.
Lâu chủ tiền nhiệm Yến Thính Vũ danh chấn giang hồ với một thân võ công xuất thần nhập hóa và dung mạo kinh người, vô số anh hùng vì thế khom lưng, cho đến sáu năm trước Yến Thính Vũ gả cho nhân vật thần bí, từ đây tuyệt tích giang hồ, lâu chủ đương nhiệm Yến Phù Nhược nhậm chức.
Yến Phù Nhược không nổi tiếng bằng Yến Thính Vũ, nhưng dung mạo trên cả Yến Thính Vũ, nhất là sau khi Nhϊếp Tuyết Y, Tưởng Khinh Yên và Điêu Uyên Ương xuất đạo, danh chấn giang hồ, cùng được xưng là tứ đại mỹ nhân với Yến Phù Nhược, danh tiếng của Yến Phù Nhược nổi lên, danh tiếng của Yến Tử lâu cũng truyền khắp võ lâm trung nguyên.
Lần này Yến Tử lâu mời không ít người trong võ lâm, chủ lâu dĩ nhiên không đủ nơi chiêu đãi, thậm chí cả trấn Hàn Sa đều kín người hết chỗ.
May mà đám người Lạc Trục Trần được mời làm khách, Yến Tử lâu đã đặt trước khách điếm, mới không đến mức rơi vào bước đường không có chỗ ở.
Bốn người Dương Nguyệt Minh, Nhậm Tiểu Đao, Nhϊếp Tuyết Y và Lạc Trục Trần ngồi trên vị trí lầu hai dựa cửa sổ ăn uống, Dương Nguyệt Minh không nhịn được liên tục vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.
Trấn Hàn Sa không phồn hoa bằng thành Thải Châu, bởi vì nơi này là biên cương, gió cát khắp nơi, dân phong dĩ nhiên càng thô lỗ.
Mà lúc này trên đường phố tới lui rộn ràng nhộn nhịp đều là quân nhân cầm đao cầm gậy, càng dũng mãnh đìu hiu.
Dương Nguyệt Minh không vui nói: “Nhiều người như vậy, không phải đến tham gia chiêu thân đó chứ?”
“Có gì kỳ lạ đâu?” Nhϊếp Tuyết Y bình tĩnh ném đao về phía hắn: “Yến lâu chủ địa vị hiển hách, tuyệt sắc khuynh thành, nam nhân muốn cưới nàng xếp hàng từ trấn Hàn Sa đến thành Thải Châu còn dư, huống hồ lần này nàng tự mình mời võ lâm hào kiệt, mọi người nhất định chạy theo như vịt.”
“Ta cảm thấy nàng quá qua loa rồi!” Dương Nguyệt Minh chống cằm: “Cô xem những người trên đường đều là kiểu tố chất gì thế này, cách này của nàng thật sự quan trọng lượng hơn chất, cho dù lớn tuổi vội xuất giá, cũng nên chọn lựa tử tế, cho dù không tìm được người tuấn tú như ta, cũng không thể tùy tiện mời tới đủ thứ yêu ma quỷ quái vậy được!”
Nhϊếp Tuyết Y trợn mắt: “Ngươi một ngày không tự khen mình sẽ chết sao?”
Lạc Trục Trần người xướng người phụ với Nhϊếp Tuyết Y, tiếp tục ném đao cho Dương Nguyệt Minh: “Kim huynh đệ, những người ngươi nhìn thấy hiện tại không phải vô danh tiểu tốt đến xem vận may đâu, ngươi xem người cầm chùy bên đó, nhìn có vẻ giống người lỗ mãng, nhưng là một trong những đương gia của liên minh tam trại, ba năm trước đã nổi danh giang hồ. Người bên kia, vác Hồng Anh thương, cũng là Hồng Anh hiệp khách đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói là đệ tử thu nhận bên ngoài của Thương Thần gia chủ tiền nhiệm, nhưng mà trước mắt không có chứng cứ, còn có người bên kia........”
“Được rồi được rồi!” Dương Nguyệt Minh lạnh trong lòng: “Ngươi chính là muốn nói với ta, ở đây ta yếu nhất, ác ý của ngươi ta cảm nhận được rồi.”
Lạc Trục Trần nhịn cười, hắn ta bị Dương Nguyệt Minh chỉnh bảo nhiêu lần, có thể có cơ hội cắm đao, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng mà biểu cảm vẫn chính chắn: “Không phải đâu, ta chỉ muốn giúp ngươi phân tích tình hình kẻ địch, gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng!”
Dương Nguyệt Minh lười đấu võ mồm với Lạc Trục Trần, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Ta tin rằng mọi người cuối cùng vẫn chọn mặt thôi.”
Nhϊếp Tuyết Y: “........Không biết xấu hổ.”
Nhậm Tiểu Đao nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Nguyệt Minh, có cảm giác bực dọc nói không thành lời, kiểu bực dọc này đến khó hiểu, đến mức Nhậm Tiểu Đao thậm chí không tìm được lý do nổi giận, dứt khoát đứng dậy, dựa vào cửa sổ nhìn bên ngoài ngẩn ngơ.
Đột nhiên, ánh mắt Nhậm Tiểu Đao lóe lên, thấp giọng nói: “Lão bản, là người hôm đó bắt ngươi ở thành Thải Châu.”
“Cái gì?” Dương Nguyệt Minh và Lạc Trục Trần nghe vậy đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài xem, quả nhiên thấy Trọng Vô Dương đi qua con đường bên dưới lầu, đang rẽ qua một con ngõ.
Nhậm Tiểu Đao định nhảy ra song cửa, lại bị Dương Nguyệt Minh nhanh tay nhanh mắt nắm tay áo: “Phát Tài, đừng đi.”
Nhậm Tiểu Đao dừng lại, thời gian này Trọng Vô Dương đã biến mất, Nhậm Tiểu Đao cuối cùng vẫn nhảy vào lại, chỉ là nhìn thẳng Dương Nguyệt Minh: “Ngươi quen người đó?”
Hắn chưa quên Dương Nguyệt Minh chuẩn bị một mình bỏ chạy sau khi gặp người đó, hắn muốn bắt người đó, một phần nguyên nhân rất lớn cũng là muốn biết nguyên nhân Dương Nguyệt Minh muốn rời đi lúc đó.
Dương Nguyệt Minh không có ý định nói thật, chỉ nhàn nhạt nói: “Hắn ta không có ác ý với ta.”
Nhậm Tiểu Đao mím môi, chẳng nói gì.
Trái lại là Lạc Trục Trần nói: “Nếu hắn ta không có ác ý, tại sao phải bắt ngươi? Hơn nữa xem ra, sợ là hắn một đường từ thành Thải Châu theo đến đây.”
Dương Nguyệt Minh bĩu môi nói: “Hắn ta đến đây cũng chưa chắc là vì ta.”
Lạc Trục Trần cười nói: “Không vì ngươi chẳng lẽ còn vì Yến Phù Nhược?”
Dương Nguyệt Minh phẩy tay: “Vậy thì cũng chưa chắc.”
Bọn Lạc Trục Trần vốn dĩ chỉ xem như Dương Nguyệt Minh chỉ tìm cái cớ né tránh đề tài về Trọng Vô Dương, không ngờ hôm sau ở hiện trường chiêu thân của Yến Tử lâu, Trọng Vô Dương thật sự xuất hiện.
Địa điểm Yến Tử lâu chiêu thân được đặt ở chủ lâu Yến Tử lâu, bởi vì người đến quá nhiều, không sắp xếp vào trong lâu, mà tập trung ở khoảng đất trống trước Yến Tử lâu.
Vì thế bên ngoài Yến Tử lâu nhộn nhịp nhốn nháo, tụ tập đầy thanh niên khỏe khắn, vài người đưa theo đệ tử nô bộc trong môn để giúp đỡ mình một tay, càng có không ít người xem náo nhiệt hoặc là muốn nhân cơ hồi đυ.c nước béo cò tụ tập trong đó, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Dương Nguyệt Minh bị chen chúc vô cùng khó chịu, biểu cảm ghét bỏ: “Sớm biết vậy, ta đã không đến rồi.”
Nhậm Tiểu Đao liếc hắn: “Không phải ngươi còn có thể yêu tiếp ba ngàn năm sao?”
Dương Nguyệt Minh thở dài: “Yêu cũng mệt đó được không? Chen chúc tiếp nữa ta thật sự không yêu nổi nữa.”
Lạc Trục Trần trái lại ôm tâm tư xem náo nhiệt, nên càng bình tĩnh: “Kim huynh đệ, ngươi sẽ không mới đó mà đã bỏ dở nửa chừng rồi chứ.”
“Bớt dùng phép khích tướng với ta đi.” Dương Nguyệt Minh trợn mắt, víu vai Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài ngươi khiêng ta lên.”
Nhϊếp Tuyết Y nữ cải nam trang: “..........Lời kiểu này cũng nói ra được, không hổ là Kim Phú Quý.”
Dương Nguyệt Minh làm mặt quỷ: “Ta đây gọi là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cô xem một đống ồ ạt thế này, ai ai cũng là hán tử thô lỗ, ta vẫn nên để Phát Tài khiêng lên thì an toàn hơn.”
Nhậm Tiểu Đao trái lại không từ chối, nhưng mà nói: “Vậy phải trả ta ngân lượng gấp đôi.”
“Không thành vấn đề, ta cho ngươi gấp ba.” Dương Nguyệt Minh sảng khoái nói, đã ôm cánh tay Nhậm Tiểu Đao bắt đầu bò lên cổ hắn.
Nhậm Tiểu Đao thấy Dương Nguyệt Minh y như con khỉ, đạp lung tung lên người mình, bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay ôm eo hắn, đẩy hắn lên trên, Dương Nguyệt Minh ổn định ngồi trên vai hắn.
Lục Trục Trần đại khai nhãn giới: “Nhậm huynh đệ cũng chỉ có ngươi đối xử với Kim huynh đệ như vậy.”
Dương Nguyệt Minh từ trên cao đạp Lạc Trục Trần một cái: “Lạc tình thánh, ngươi đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phát Tài của chúng ta.”
Nhϊếp Tuyết Y cũng bội phục nhìn Nhậm Tiểu Đao, nói: “Phú Quý, ta thấy Nhậm huynh đệ đối với ngươi mới là chân ái, hay là ngươi từ bỏ Yến Phù Nhược, sống qua ngày với Nhậm huynh đệ đi.”
Dương Nguyệt Minh đang phản bác lại.
Đột nhiên đám người xôn xao, trong Yên Tử lâu có hai hàng thị nữ dung mạo thanh tú ngay ngắn đi ra, lần lượt tách ra hai bên trước cổng Yến Tử lâu.
Sau đó trên hành lang lầu hai của Yến Tử lâu cũng có một hàng thị nữ, ngay ngắn xếp hàng ngang trên hành lang.
Một thiếu nữ lam y trong đó nhìn mọi người trông ngóng bên dưới, dưới sự mong đợi của mọi người cao giọng nói: “Cung thỉnh lâu chủ.”
Lời nàng vừa dứt, thị nữ trên lầu dưới lầu đều cất cao giọng: “Cung thỉnh lâu chủ.”
Dương Nguyệt Minh không nhịn được phản bác: “Không hổ là sư muội của Yến Thính Vũ, cách xuất hiện đều khoa trương như vậy, trừ điểm.”
Nhậm Tiểu Đao mặc dù bị Dương Nguyệt Minh đè lên, nhưng vẫn quan tâm hắn, nghe vậy không nhịn được hỏi: “Ngươi từng gặp Yến Thính Vũ?”
Dương Nguyệt Minh lại vỗ đầu hắn: “Đừng lên tiếng, sẽ lắc.”