Sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Phương Mộ Thu quả nhiên dẫn Lạc Trục Trần đến phòng Dương Nguyệt Minh.
“Mộ Thu, mới sang sớm muội kéo ta đến đây làm gì?” Trong giọng điệu của Lạc Trục Trần có hơi mất kiên nhẫn.
“Trục Trần ca ca, biểu tỷ thật sự rất vô sỉ, huynh không biết tối qua tỷ ấy đã làm gì đâu.” Phương Mộ Thu kéo Lạc Trục Trần vừa đi vừa nói.
“Không được nói bậy.” Lạc Trục Trần lạnh lùng nói, phẩy Phương Mộ Thu ra: “Muội bôi nhọ Tuyết Y nữa, Kiếm Thần thế gia không dung thứ muội đâu.”
Phương Mộ Thu tức đỏ mặt, trong mắt hiện ra sự dữ tợn: “Trục Trần ca ca, hiện tại huynh còn nói giúp biểu tỷ, đợi lát nữa huynh thấy sẽ biết ai mới thật lòng tốt với huynh.”
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến trước cửa phòng Dương Nguyệt Minh, trên mặt Phương Mộ Thu ẩn ẩn hiện lên kɧoáı ©ảʍ báo thù: “Trục Trần ca ca, Nhϊếp Tuyết Y chính là hạng nữ nhân dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ, hôm nay ta sẽ cho huynh thấy rõ bộ mặt thật của tỷ ta.” Nói xong ra hiệu với thuộc hạ đi theo, thuộc hạ kia gật đầu, tiến lên mạnh mẽ đá cửa phòng Dương Nguyệt Minh.
Phương Mộ Thu xông lên trước sải bước vào phòng nói: “Kim Phú Quý, Nhϊếp Tuyết Y, hai tên da^ʍ phu gian phụ không biết xấu hổ các ngươi.”
Theo tiếng quát của Phương Mộ Thu, Dương Nguyệt Minh từ trong chăn ngồi dậy, mơ hồ lộ ra bả vai trần trụi, thấy vậy lập tức ôm chăn giả vờ thẹn thùng: “Ngươi mới gian phụ, mới sáng sớm đến phòng ta nhìn trộm ta, không biết xấu hổ.”
Lạc Trục Trần theo vào phòng, thấy biểu cảm như bị lăng nhục của Dương Nguyệt Minh, cạn lời giật giật khóe miệng, nhìn Phương Mộ Thu: “Mộ Thu, rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Lúc này chăn bên cạnh Dương Nguyệt Minh rục rịch.
Phương Mộ Thu vui vẻ: “Nhìn kìa, Trục Trần ca ca, bên cạnh hắn có người.” Nói xong xông tới, vén chăn lên: “Nhϊếp Tuyết Y, xem ta vạch trần bộ mặt thật của tỷ.”
Sau đó, Nhậm Tiểu Đao ngồi dậy.
Phương Mộ Thu: “......”
Lạc Trục Trần: “......”
Nhậm Tiểu Đao mặc lý y, nhưng mà cũng ôm chăn, biểu cảm như bị lăng nhục: “Phương tiểu thư, ta chưa có hôn phối, còn phải giữ danh tiếng trong sạch, xin cô tự trọng!”
Phương Mộ Thu: “.......”
“Tại sao hai người các ngươi lại ngủ cùng nhau?” Phương Mộ Thu hét lên.
“Thành Thải Châu có người xấu, ta sợ!” Dương Nguyệt Minh ôm lấy Nhậm Tiểu Đao, kết quả chăn trượt từ vai xuống, lộ ra một khoảng da thịt bóng loáng, Nhậm Tiểu Đao vội vàng vươn tay kéo chăn lại cho hắn.
“Bảo vệ ông chủ là trách nhiệm của bảo tiêu.” Nhậm Tiểu Đao chính trực.
“Không thể nào.” Phương Mộ Thu tức đến nỗi mũi sắp lệch: “Ngủ ở đây hẳn phải là Nhϊếp Tuyết Y!”
“Đủ rồi, Mộ Thu.” Lạc Trục Trần lạnh lùng cắt ngang Phương Mộ Thu: “Muội đã làm gì Tuyết Y? Tại sao lại khẳng định muội ấy hẳn sẽ ở đây như vậy?”
Phương Mộ Thu ý thức được mình vừa lỡ lời, lập tức hoảng loạn, nhưng mà rất nhanh đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu nói: “Ta không có, là chính mắt ta nhìn thấy Nhϊếp Tuyết Y vào phòng hắn, nhất định là bọn họ đã lên kế hoạch xong.....”
“Được rồi.” Lạc Trục Trần cắt ngang lời nàng ta, sau đó gọi: “Địch Hưởng.”
Địch Hưởng nghe tiếng bước vào.
“Thu dọn đồ đạc cho Phương tiểu thư, đưa nàng ta về Trục Lộc sơn trang.”
“Vâng.” Địch Hưởng tuân lệnh.
“Trục Trần ca ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy.” Phương Mộ Thu hoảng loạn, tiến lên muốn kéo Lạc Trục Trần nhưng lại bị Lạc Trục Trần tránh né.
“Muội làm khách ở Kiếm Thần thế gia quá lâu rồi, Trục Lộc sơn trang nhất định rất lo lắng cho muội, muội vẫn nên quay về sớm đi.” Lạc Trục Trần nói.
“Ta không muốn ta không muốn.” Phương Mộ Thu dứt khoát ngang ngược lên, từ nhỏ nàng ta được nuông chiều quen rồi, thân là đại tiểu thư của Trục Lộc sơn trang, đi đến đâu cũng được người người nhường nhịn, thứ nàng ta muốn không có gì là không có được: “Trục Trần ca ca, ta muốn ở lại Kiếm Thần thế gia với huynh.”
Dương Nguyệt Minh nghe vậy trợn mắt.
Lạc Trục Trần nói: “Không cần muội nhọc lòng.”
Phương Mộ Thu không chịu buông tha: “Đương nhiên ta không nhọc lòng, Trục Trần ca ca, sau này ta..... muốn gả cho huynh.....”
“Phụt.....” Dương Nguyệt Minh thấy may là mình không uống nước, nếu không thật sự có thể sặc nước chết người.
Lạc Trục Trần cũng cạn lời nhìn nàng ta: “Ta nói muốn cưới muội khi nào?”
“Huynh đương nhiên phải cưới ta.” Phương Mộ Thu bất chấp mọi giá: “Từ nhỏ ta đã thích huynh, hơn nữa ta là đại tiểu thư của Trục Lộc sơn trang, môn đăng hộ đối với huynh, huynh không cưới ta thì cưới ai?”
Dương Nguyệt Minh vội vàng quấy nhiễu: “Trục Trần ca ca, đừng thỏa hiệp, nếu ngươi chưa có lão bà, ta sẽ gả Phát Tài cho ngươi.”
Nhậm Tiểu Đao nghe vậy lập tức bày tỏ chân thành: “Không được, ông chủ, ta sống là người của ngươi, chết là người chết của ngươi, ta không thể gả cho Lạc thiếu chủ.”
Phương Mộ Thu bị hai người họ chọc tức không nhẹ, nhớ đến màn kịch hay hôm nay biến thành cục diện như bây giờ, trong đó nhất định đã bị Kim Phú Quý nhúng tay vào, càng giận không thể tha, lập tức đánh một chưởng tới Dương Nguyệt Minh: “Kim Phú Quý, ngươi chết cho ta.”
Nhậm Tiểu Đao thấy thế đang muốn ra tay, đã bị Lạc Trục Trần dành trước một bước, mạnh mẽ vỗ ra một chưởng, Phương Mộ Thu võ nghệ không tinh, bị chưởng phong quét qua, lập tức ngã xuống đất, tức khắc ngồi dậy tủi thân khóc.
“Lạc Trục Trần, huynh lại đánh ta.”
Lạc Trục Trần đau đầu xoa thái dương: “Phương tiểu thư, Kiếm Thần thế gia không phải nơi cô làm càn.”
Hai mắt Phương Mộ Thu đỏ ửng nhìn Lạc Trục Trần: “Lạc Trục Trần, huynh không sợ ta nói với ca ca chuyện của huynh và Nhϊếp Tuyết Y sao?”
Lạc Trục Trần trầm mặt: “Phương tiểu thư, ta và Tuyết Y trong sạch, há có thể để cô vấy bẩn?”
“Trong sạch?” Phương Mộ Thu giận đến mức bật cười: “Huynh dám nói huynh không có chút tình riêng với Nhϊếp Tuyết Y?”
Chuyện đến nước này, Lạc Trục Trần ngược lại lười tranh biện: “Đúng là ta thích Tuyết Y, vậy thì thế nào? Ta và muội ấy là bằng hữu nhiều năm, chưa từng có hành vi vượt quá lễ nghĩa, tự nhận không thẹn với lương tâm.”
Phương Mộ Thu thấy Lạc Trục Trần chính miệng thừa nhận thích Nhϊếp Tuyết Y, trong mắt càng giận dữ dữ tợn: “Không thẹn với lương tâm? Huynh thân là bằng hữu của ca ca ta lại có lòng bất chính với vị hôn thê của huynh ấy, như vậy cũng gọi là không thẹn với lương tâm? Huynh biết rõ ca ca ta sắp thành thân với Nhϊếp Tuyết Y lại để Nhϊếp Tuyết Y ở lại nhà huynh cũng gọi là không thẹn với lương tâm?”
“Hôn ước của ta và ca ca ngươi đã giải trừ.” Giọng nói của Nhϊếp Tuyết Y đột nhiên xen vào, không biết từ khi nào nàng ta đã lặng lẽ xuất hiện ngoài cửa, cả người nhàn nhã dựa vào cửa phòng: “Ta muốn đi đâu, muốn ở bên ai, họ Phương mấy người ai cũng không quản nổi.”
“Ca ca ta còn chưa hưu tỷ, Phương gia ta có tư cách quản tỷ.” Phương Mộ Thu hét lên.
Nhϊếp Tuyết Y cạn lời nhìn nàng ta: “Phương Mộ Thu, ngươi nghe cho kỹ, bây giờ ta muốn thôi ca ca ngươi, không chỉ muốn thôi ca ca ngươi, ta còn muốn ở bên cạnh Lạc Trục Trần.” Nói xong liền cười tinh nghịch với Lạc Trục Trần: “Sao hả? Đau lòng không?”
Lạc Trục Trần vốn dĩ nghe Nhϊếp Tuyết Y nói muốn thôi Phương Mạc Hào, trong lòng đang nhiều cảm xúc, đột nhiên nghe thấy Nhϊếp Tuyết Y nói muốn ở bên cạnh mình, lập tức kinh ngạc nhìn sang, lại thấy vẻ mặt Nhϊếp Tuyết Y như thường, làm hắn ta nhất thời không biết có phải mình nghe nhầm không, hay là Nhϊếp Tuyết Y chỉ đang chọc tức Phương Mộ Thu.
Phương Mộ Thu lại nghe rõ ràng, lập tức hét lên: “Nhϊếp Tuyết Y, tỷ vô sỉ.” Nói xong đứng dậy nhào tới Nhϊếp Tuyết Y, lại bị Địch Hưởng cản lại.
“Phương tiểu thư, ta đưa cô về.” Địch Hưởng cung kính nói, cũng mặc kệ Phương Mộ Thu hét to la lớn dơ tay đá chân, mệnh lệnh hạ nhân kéo Phương Mộ Thu đi.
Nhϊếp Tuyết Y thấy Phương Mộ Thu bị kéo đi xa rồi, lúc này mới vỗ tay nhìn Dương Nguyệt Minh nói: “Phú Quý, lần này đa tạ ngươi.”
Dương Nguyệt Minh cười ha ha nói: “Muốn lấy thân báo đáp sao?”
Nhϊếp Tuyết Y cạn lời nhìn hắn, rồi nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Ngươi với Phát Tài đã vậy rồi, làm sao ta có thể chen ngang cướp tình yêu được?”
Dương Nguyệt Minh vội vàng đẩy Nhậm Tiểu Đao ra: “Không, Tuyết Y, ta với Phát Tài trong sạch, ta mới thật lòng với cô.”
Nhậm Tiểu Đao thấy hắn vừa cử động, chăn lại trượt xuống, vội vàng kéo chăn cho hắn: “Ông chủ, ngươi mặc y phục đàng hoàng đã được không, ở đây nhiều người.”
Nhϊếp Tuyết Y bất đắc dĩ cười nhìn Dương Nguyệt Minh và Nhậm Tiểu Đao đùa giỡn, vừa quay đầu liền thấy Lạc Trục Trần đang ngẩn ngơ nhìn mình.
“Tuyết Y.....” Lạc Trục Trần gọi, nhưng không nói tiếp.
“Những gì ta muốn nói đều nói rồi.” Nhϊếp Tuyết Y nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Tuyết Y.” Lạc Trục Trần vội vàng đuổi theo.
“Ta cược mười đồng, lần này bọn họ có thể thành.” Dương Nguyệt Minh nhìn bóng lưng hai người họ nói.
Nhậm Tiểu Đao cả buổi không lên tiếng, Dương Nguyệt Minh quay đầu thấy Nhậm Tiểu Đao đang nhìn mình xuất thần: “Phát Tài, ngươi sao vậy?”
“Tối qua lúc ngươi đến tìm ta, trên người đeo hành lí.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Dương Nguyệt Minh hai tay chống cằm: “Không có, chỉ là ảo giác thôi.”
“Ngươi muốn đi cũng không sao, tại sao không nói với ta?” Lần này Nhậm Tiểu Đao không để ý trò chọc cười của Dương Nguyệt Minh: “Ta đi theo ngươi lâu như vậy, lẽ nào một chút tin tưởng với ta cũng không có sao?”
“Phát Tài.....” Dương Nguyệt Minh chột dạ gọi.
Nhậm Tiểu Đao vứt một chiếc y phục sang: “Mặc y phục đàng hoàng, đừng để cảm lạnh.”
Dương Nguyệt Minh cảm thấy Nhậm Tiểu Đao thật sự quá nhỏ nhen, không phải chỉ là bỏ chạy không báo cho hắn sao, lại còn nổi giận với mình.
Từ chuyện hôm đó, Nhậm Tiểu Đao đã mấy ngày rất lạnh nhạt với mình, mặc dù ngoài mặt cung kính, nhưng mấu chốt của vấn đề là lúc trước Nhậm Tiểu Đao không cung kính với mình lắm.
Dương Nguyệt Minh cũng không biết Nhậm Tiểu Đao đang giận dỗi cái gì, theo lý mà nói mình với hắn miễn cưỡng chỉ có thể xem như quan hệ thuê mướn, mình cũng không cắt xén tiền của hắn, cho dù hắn đi không đưa theo Nhậm Tiểu Đao, cùng lắm thì hắn tìm chủ thuê khác là được, đáng gì phải giận dỗi với mình.
Dương Nguyệt Minh cảm thấy Nhậm Tiểu Đao hơi khó hiểu, càng khó hiểu hơn là mình thật sự vì chuyện này mà tâm trạng không tốt, ngay cả Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y bắt đầu dính lấy nhau cũng không có tâm trạng trêu đùa.
“Ài.....” Dương Nguyệt Minh thở dài, lúc này hắn đang ngồi trong viện, trong tay cầm hoa châu Ngọc Thâu Hương cho hắn ngày đó.
Từ lúc hắn gặp Ngọc Thâu Hương ở Phù Dung ổ, một đường gặp phải không ít chuyện, vốn dĩ chỉ tưởng là trùng hợp, nhưng ngày đó những lời Trọng Vô Dương nói với hắn lại khiến hắn trở nên cảnh giác.
Ngọc Thâu Hương trước khi lâm chung bảo hắn tìm Minh Nguyệt châu, đến Bồng Lai đảo giao cho người nào đó tên là Phó Vũ Trúc?
Hắn tự nhận chỉ có duyên gặp mặt Ngọc Thâu Hương một lần, không để ý lắm sự phó thác vô duyên vô cớ của Ngọc Thâu Hương.
Ngọc Thâu Hương chỉ là một nữ tử thanh lâu, tại sao biết rõ sự tồn tại của Minh Nguyệt châu, Dương Nguyệt Minh mới đầu tưởng rằng đây là sự trùng hợp về cái tên, bây giờ xem ra lại không phải.
Người của tháp Giáng Ma một đường truy sát mình, hơn nữa có vài người còn dùng võ công của thành Minh Nguyệt?
Dương Nguyệt Minh luôn cảm thấy nhất định có gì đó quan trọng bị mình quên mất rồi, nhưng mà lại chẳng nắm được manh mối gì.
Càng khiến người ta buồn phiền hơn là, hiện tại còn phải vừa tránh Trọng Vô Dương, vừa nghĩ làm sao hòa hợp với Nhậm Tiểu Đao.
“Ài.....” Dương Nguyệt Minh không nhịn được lại thở dài, không phát hiện Nhậm Tiểu Đao đang ngồi trên nóc phòng hắn, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, và viên hoa châu hắn nắm trong tay.
Nhậm Tiểu Đao không biết hoa châu đó là của ai, hắn biết Dương Nguyệt Minh một đường tìm kiếm mỹ nữ, dường như một lòng muốn tìm mỹ nhân thành thân, nhưng kỳ lạ là với tướng mạo xuất thân của hắn lại vẫn không tìm được, hoặc là nói hắn toàn tìm những người không thích hắn, nghĩ thôi cũng khiến người ta buồn cười.
Nhậm Tiểu Đao vẫn luôn cảm thấy Dương Nguyệt Minh không muốn tìm mỹ nhân như hắn biểu hiện, nếu không với gia thế tướng mạo của hắn, thành thân mười lần cũng không thành vấn đề.
Hà tất gì phải đuổi theo Nhϊếp Tuyết Y và Tưởng Khinh Yên.
Nhưng mà tại sao trên tay hắn lại cầm hoa châu mà mình chưa từng thấy qua.
Nhậm Tiểu Đao buồn bực, mỗi lần hắn cảm thấy mình có chút hiểu rõ Dương Nguyệt Minh thì lại phát hiện thứ mình thấy chỉ là một góc của núi băng.