Y thuật của Tưởng Khinh Yên quả thực không tệ, đẩy gân mạch cho Lạc Trục Trần, máu bầm mất đi, rồi đắp một ít thuốc trị thương độc môn, Lạc Trục Trần rất nhanh đã đỡ hơn, không cần dìu cũng có thể tự mình đi lại.
Trái lại lúc Tưởng Khinh Yên biết thân phận của Lạc Trục Trần hơi kinh ngạc, nhưng mà nhớ đến cách ăn mặc thân thủ của mấy người Nhϊếp Tuyết Y thì cũng không thấy lạ nữa.
Ngược lại là Ngũ Hoa đại vương bị dọa tè ra quần, thầm nghĩ may mà không cướp đoạt thành công, nếu không Kiếm Thần thế gia có thể dở cả ổ sơn trại này.
Nhϊếp Tuyết Y cảm kích Tưởng Khinh Yên, lại để lại một ít ngân phiếu, Tưởng Khinh Yên cũng không khách khí, trái lại Dương Nguyệt Minh ra sức lắc đầu: “Cô cho ngân phiếu không thì có tác dụng gì, tiền sài hết rồi vẫn phải đi cản đường cướp đoạt.”
Ngũ Hoa đại vương đen mặt: “Bọn ta không phải cướp đoạt, là thu lộ phí!”
Dương Nguyệt Minh phản bác: “Người ta không tự nguyện cho thì chính là cướp, đừng nghĩ mình cao quý.”
“Còn cả thôn Thạch Đầu dưới núi các người, chỉ dựa vào chút tiền các ngươi cướp, sớm muộn gì cũng chết đói.”
Nhậm Tiểu Đao tò mò nói: “Vậy ngươi có cách gì hay?”
“Hừ hừ.” Dương Nguyệt Minh đắc ý nhìn Tưởng Khinh Yên: “Đại mỹ nhân, hẳn là cô vẫn chưa gả cho người ta nhỉ?”
Hai ngày nay, Tưởng Khinh Yên đã có thể coi nhẹ Dương Nguyệt Minh lúc nào cũng đùa giỡn rồi, biết hắn cũng chỉ là con hổ giấy có miệng không có răng, ngay cả sự uy hϊếp mới đầu cũng chẳng thèm, hừ lạnh nói: “Ngươi không phải kiểu ta thích!”
Dương Nguyệt Minh trúng một thương vào ngực, hít một hơi khí lạnh: “Cô cô cô....”
Lập tức nhào tới Nhϊếp Tuyết Y: “Tuyết Y, là cô dạy nàng ta nói vậy đúng không!”
Nhϊếp Tuyết Y đạp một chân tới, Dương Nguyệt Minh nằm trên đất, hai mắt rưng rưng: “Ta hận các người.”
Nhậm Tiểu Đao vội kéo hắn dậy: “Ông chủ, ta cảm thấy ngươi buông bỏ các nàng đi!”
Dương Nguyệt Minh đau khổ nghiêng đầu, giơ ngón tay tính toán: “Tứ đại mỹ nhân có hai con hổ cái, Điêu Uyên Ương kia sắp gả cho cái tên Hào gì đó, vậy ta còn một người.... được rồi!”
Dương Nguyệt Minh tính xong, ngẩng đầu nói với Tưởng Khinh Yên: “Hôm nay cô bỏ lỡ ta, sau này không còn cơ hội đâu.... Cô phải nghĩ cho kỹ.”
Tưởng Khinh Yên liếc hắn: “Nói xong chưa?”
Dương Nguyệt Minh hừ một tiếng: “Bỏ đi, ta đại nhân không chấp tiểu nhân.”
Ầm ĩ một hồi, Dương Nguyệt Minh cuối cùng cũng chịu dừng lại nói chuyện chính.
“Ta đã xem địa thế gần đây rồi, thay đổi một chút, tuyệt đối là nơi tốt.” Dương Nguyệt Minh dẫn Tưởng Khinh Yên đứng bên ngoài trại, chỉ xung quanh nói một lần, xong rồi còn không quên khoe khoang: “Các ngươi thật là ngốc, ngồi trên núi vàng làm ăn mày.”
Tưởng Khinh Yên như đang suy tư, ánh mắt nhìn Dương Nguyệt Minh cũng khác: “Xem ra ngươi cũng không phải không làm được gì.”
Ánh mắt Dương Nguyệt Minh sáng lên: “Hiện tại nhào vào lòng ta còn kịp á!”
Nhậm Tiểu Đao ôm thắt lưng hắn kéo hắn qua một bên: “Chính chắn chút.”
Dương Nguyệt Minh đạp loạn hai chân: “Nhậm Phát Tài, nam nam thụ thụ bất thân, ngươi mau thả ta ra!”
Tưởng Khinh Yên nói: “Tuy ngươi nói đúng, nhưng cần không ít tiền bạc và nhân thủ, chỉ dựa vào bọn ta căn bản không thể hoàn thành sửa chữa.”
“Tiền ta có.” Dương Nguyệt Minh khoe giàu: “Bọn ta có tiền cái khác không có, chỉ có tiền nhiều.”
“Nhưng mà nhân thủ thì....” Dương Nguyệt Minh cũng hơi khổ não.
“Kiếm Thần thế gia có thể giúp đỡ.” Lạc Trục Trần đúng lúc chen vào, không biết từ khi nào hắn ta đã ra ngoài, nghe cả buổi trời kế hoạch của Dương Nguyệt Minh.
“Trục Trần, sao huynh lại ra đây?” Nhϊếp Tuyết Y quan tâm đi qua dìu hắn ta.
Lạc Trục Trần cười: “Ta không sao rồi.”
Tưởng Khinh Yên đi qua bắt mạch cho hắn ta, gật đầu với Nhϊếp Tuyết Y: “Căn bản đã khỏi bệnh rồi, tiếp theo chú ý chăm sóc là được.”
Lúc này Nhϊếp Tuyết Y mới thở phào, gật đầu với Tưởng Khinh Yên: “Đa tạ Tưởng nữ hiệp.”
“Không có gì.” Tưởng Khinh Yên nói: “Gọi tên ta là được.”
Lạc Trục Trần cũng có lòng cảm kích Tưởng Khinh Yên nói: “Ban nãy ta cũng nghe chủ ý của Phú Quý rồi, là cách hay, phương diện tiền tài nhân thủ, Kiếm Thần thế gia có thể giúp đỡ.”
Qua khoảng thời gian sống chung, Lạc Trục Trần và Dương Nguyệt Minh bọn họ cũng thân quen rồi, hơn nữa cùng nhau trải qua hoạn nạn, có cảm tình, hiện tại xưng hô bằng tên.
“Hơn nữa thành Thải Châu cách nơi này gần, điều động nhân thủ đến cũng tiện.” Lạc Trục Trần nói xong, gọi hai tên tùy tùng của mình đến, dặn dò một phen, để bọn họ về thành Thải Châu tìm người.
Dương Nguyệt Minh nhìn có hơi đố kỵ, thì thầm: “Nếu ta vẫn còn trong thành, cũng có thể uy phong như vậy.”
Có Kiếm Thần thế gia giúp đỡ, sửa chữa sơn trại không còn là vấn đề nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Nhϊếp Tuyết Y tiếp tục chăm sóc Lạc Trục Trần, Tưởng Khinh yên và đám sơn tặc bị Dương Nguyệt Minh sai sử đi mua đồ, bản thân Dương Nguyệt Minh thì dẫn Nhậm Tiểu Đao khảo sát thế thủy thổ xung quanh sơn trại, đến nơi mình không đi được thì bảo Nhậm Tiểu Đao ôm hắn nhảy qua.
Mấy ngày tới, Nhậm Tiểu Đao thật sự nhìn Dương Nguyệt Minh với một cặp mắt khác.
Lúc mới gặp người này, dễ bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, cảm thấy người này siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa nhân gian, mà tiếp xúc mấy lần, lại khó tránh bị khí chất nhà giàu mới nổi của hắn đánh bại, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của hắn, quả thật là mệt mỏi không muốn yêu nữa.
Nhưng mà chân chính sống chung, lại phát hiện hắn bất tri bất giác luôn có thể khiến người ta thả lỏng, cho dù là Lạc Trục Trần bị trọng thương, hắn cũng có thể khiến Nhϊếp Tuyết Y mở lòng.
Còn bây giờ, hắn lại thể hiện một mặt khác, nghiêm túc, nhìn xa.
Thật ra bọn họ có thể trực tiếp để lại tiền bạc rồi đi, nhưng Dương Nguyệt Minh nghĩ xa hơn một chút, hắn biết, nếu như thật sự muốn giúp đỡ Tưởng Khinh Yên bọn họ, thì phải khiến bọn họ có thể tự cung tự cấp, chính là cho người cá không bằng cho người cần câu.
Hơn nữa, hắn thật sự có thể làm kế hoạch sửa đổi.
Nhậm Tiểu Đao thấy Dương Nguyệt Minh quỳ trên đất nghiêm túc thu gom đất đai, gương mặt sạch sẽ dính bụi đất cũng không biết, đột nhiên cảm thấy hình như hắn còn đẹp hơn so với lần đầu gặp mặt.
“Bản lĩnh nãy của ngươi học từ đâu thế?” Nhậm Tiểu Đao hỏi.
“Ca ca ta dạy đó.” Dương Nguyệt Minh thuận miệng nói: “Huynh ấy thường làm mấy thứ này, xây dựng sơn trang, trồng vườn cây gì đó, thấy nhiều sẽ hiểu thôi.”
“Ngươi còn có ca ca à?” Nhậm Tiểu Đao hơi kinh ngạc, hơn nữa nghe sao cảm thấy giống làm thợ thủ công thế.
Dương Nguyệt Minh đột nhiên ý thức được mình không cẩn thận nói lỡ, cười gượng nói: “Hàng xóm, hàng xóm.”
“Thật sao?” Nhậm Tiểu Đao dĩ nhiên không tin.
“Được rồi, cõng ta lên phía trên xem xem.” Dương Nguyệt Minh một sườn dốc, tự động tự giác nhảy lên lưng Nhậm Tiểu Đao: “Nhậm tiểu mã, chaa....”
Sáng sớm, trong khe núi Nhạn Lạc sơn, mây mù dày đặc, bách điểu đua tiếng.
Đột nhiên, một tiếng “rầm...” vang lên, dọa vô số chim bay.
“Khốn nạn, chặt gãy không nói trước một tiếng, suýt nữa đè chết lão tử!”
“Tránh ra tránh ra, đừng cản đường....”
Trong khe núi vang lên tiếng đốn cây, tiếng đυ.c gỗ và tiếng gào thét, khắp núi đều là hán tử cởi trần làm việc, chỉ hai mỹ nữ tuyệt sắc đứng trên cao phụ trách chỉ huy.
Theo cách nói của Dương Nguyệt Minh, sự tồn tại của mỹ nữ là để khích lệ mọi người.
Trong sơn trại của Tưởng Khinh Yên không có nhiều người, nhưng quản gia của Kiếm Thần thế gia Địch Hưởng sau khi nhận được mệnh lệnh của Lạc Trục Trần, trực tiếp triệu tập một đám thợ thủ công trong thành Thải Châu, và điệu động một lượng nhân thủ từ Kiếm Thần thế gia đến.
Còn thôn dân của thôn Thạch Đầu vẫn luôn nhận sự chăm sóc của sơn trại biết được chuyện này, cũng nhao nhao tự nguyện đến giúp đỡ, vốn dĩ bọn họ đều đào than ở quặng than lân cận, sau này quặng than cạn kiệt, bọn họ không còn nguồn thu nhập, sống khổ sở, nửa năm nay có tiếp tế của Tưởng Khinh yên mới không chết đói, bọn họ cảm kích Tưởng Khinh Yên không thôi, làm việc cũng rất ra sức.
Nhất thời nhân thủ rất đầy đủ.
Dương Nguyệt Minh vốn dĩ tưởng rằng phải đích thân ra trận vui đến nổi làm chưởng quầy phất tay, chỉ huy đầu bếp của Kiếm Thần sơn trang làm đồ ăn cho mình, bản thân mình ở bên cạnh hóng mát.
Thợ thủ công ở thành Thải Châu đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, còn nhân thủ ở Kiếm Thần thế gia càng không ít võ lâm cao thủ, có sự giúp đỡ của bọn họ, công việc cải tạo Nhạn Lạc sơn có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Nhậm Tiểu Đao rất hứng thú với kế hoạch của Dương Nguyệt Minh, mấy ngày nay đều đích thân ra tay giúp đỡ, hắn võ công cao cường, có thể bay có thể chống đỡ, trái lại giải quyết không ít vấn đề.
Dương Nguyệt Minh vừa gặp bắp ngô đầu bếp hấp, vừa men theo con sông ở giữa khe núi đi xuống, chỉ huy người chặn sông làm đập nước, Địch quản gia của Kiếm Thần thế gia bảo người làm theo chỉ thị của Dương Nguyệt Minh, khoét rỗng thân cây, nối vào đập nước.
“Như vậy ngăn nước lên, thêm ống gỗ, là có thể dẫn nước đến nơi cần.” Dương Nguyệt Minh nói.
Ngũ Hoa đại vương vỗ tay: “Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta không cần tự mình đi về xách nước nữa.”
Dương Nguyệt Minh lại chỉ nơi gần vách núi, nói: “Ở đó trồng vài cây ăn quả, nhưng mà chủng loại cây ăn quả ta không hiểu lắm, mời Địch quản gia làm thay, mua một ít cây non hợp với nơi này tìm người trồng trọt, dưới cây bao quanh hàng rào, để nuôi gà, có thể đẻ trứng.”
Ngũ Hoa đại vương lại mơ mộng: “Rất tốt rất tốt, phân gà còn có thể thuận tiện bón cho cây ăn quả.”
Dương Nguyệt Minh ghét bỏ nhìn gã: “Ngươi nói chuyện thật thô tục, có thể cách ta xa chút không, phân gà.”
“Đợi sơn trang xây xong, miếng đất bên cạnh có thể đào hồ nước, trong hồ nước nuôi cá, bên trên nuôi vịt.” Dương Nguyệt Minh nhìn vị trí vốn dĩ của sơn trại, dưới sự chỉ huy của hắn, mấy gian phòng ngói bùn nhão đã dỡ xuống toàn bộ, lúc này đang do một đám trai tráng cùng dựng lên sơn trang mới.
Chi tiết xây dựng sơn trang thì Dương Nguyệt Minh không hiểu, nhưng mà thợ thủ công do Đinh Hưởng đưa đến giúp đỡ rất nhiều, rất nhanh đã lên kế hoạch xong, bắt đầu xây dựng rồi, vật liệu còn là gỗ đàn hương thượng hảo, chi phí xa xỉ.
Lúc này Tưởng khinh Yên đang đứng bên cạnh giám sát, một thần hồng trang tôn thêm khí thế ngất trời, có cảm giác việc làm ăn dồi dào.
Dương Nguyệt Minh lại lên kế hoạch mấy vườn rau và nông điền, nhưng mà nhìn nông điền lại hơi không chắc chắn, bĩu môi nói với Đinh Hưởng: “Đinh quản gia, ta nghe nói thôn Thạch Đầu lân cận không trồng được gì, không biết ở đây thế nào, hay là hôm khác ông lại tìm người đến, trồng cây gì đó dễ mọc đi.”
Địch Hưởng nói: “Cái này không thành vấn đề, chủ nhân bọn ta đã dặn dò rồi, đến lúc đó bọn ta sẽ thuê mấy người ở lĩnh vực này ở lại đây giúp đỡ một khoảng thời gian, đợi nơi này đi vào quỹ đạo rồi mới đi.”
Nhậm Tiểu Đao cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi hiểu hết mấy cái này chứ.”
Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Đừng nhân cơ hội đánh giá cao ta.”
Địch Hưởng theo dặn dò của Dương Nguyệt Minh, cầm bàn tính nhỏ lách cách lách cách tính một hồi, tính được một khoản, chỗ tiền này, Dương Nguyệt Minh xuất một phần, Kiếm Thần thế gia xuất một phần.
Dương Nguyệt Minh chống cằm, hơi cảm khái: “Có tiền có thế tốt thật.”
Địch Hưởng nghe vậy thấy vui: “Nói về có tiền, Kim công tử xem như là những người có tiền số ít mà ta từng gặp. Xây dựng sơn trang mấy chục vạn lượng, không phải ai cũng lấy ra được đâu.”
“Ông không hiểu, thiếu chủ nhà ông mệnh tốt.” Dương Nguyệt Minh xua tay, nhìn xa xa, Nhϊếp Tuyết Y và Lạc Trục Trần cùng nhau sắp xếp đất người cày, vết thương của Lạc Trục Trần đã hoàn toàn hồi phục, Địch Hưởng dẫn đại phu trong nhà đến bốc cho hắn ta mấy thang thuốc, hiện tại đã không khác lúc trước.
Dương Nguyệt Minh cảm khái: “Chỉ cầu uyên ương không cầu tiên.”
Địch Hưởng dĩ nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh này, thở dài: “Đáng tiếc Nhϊếp tiểu thư đã có hôn ước trên người.”
Dương Nguyệt Minh nhăn mũi, không tiếp lời.
Ngược lại là Nhậm Tiểu Đao được dẫn dắt, cười nói: “Ngươi ngưỡng mộ như vậy, hay là bảo người ta mua mấy đôi uyên ương nuôi trong hồ thưởng thức đi.”
Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Chỉ hai con vịt nước cũng đáng để ta xem à, nếu như Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y đồng ý cho ta nuôi trong hồ thì ta có thể suy nghĩ.”
Nói xong lặng lẽ vuốt cằm: “Ta cảm thấy Lạc Trục Trần nhất định đồng ý.”
Nhậm Tiểu Đao: “.....”
Địch Hưởng: “....”