Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 9: Khinh Yên

“Các hạ có phải là hồng y nữ hiệp Tưởng Khinh Yên không?” Nhậm Tiểu Đao khách khí chắp tay.

“Đúng vậy.” Tưởng Khinh Yên cũng không ngại ngùng.

Dương Nguyệt Minh lếch tới, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi quen hả?”

Nhậm Tiểu Đao thấp giọng trả lời: “Là một trong tứ đại mỹ nhân giang hồ, hồng y nữ hiệp Tưởng Khinh Yên, nữ hiệp khách đẹp như vậy trên giang hồ, còn mang thanh đao to như vậy, chính là nàng ta.”

“Một trong tứ đại mỹ nhân!” Dương Nguyệt Minh sáng mắt lên: “Hay đấy, chẳng trách ta lại có cảm giác nhất kiến chung tình.”

Nhậm Tiểu Đao: “.....”

Kim lão bản, ngươi có thích mỹ nữ thế nào thì có thể dè dặt một chút không!

Nhậm Tiểu Đao cười nói: “Nghe nói Tưởng nữ hiệp diệt mạnh giúp yếu, không biết sao lại ở đây làm sơn tặc, trong đó có hiểu lầm gì không?”

“Ngươi biết cũng không ít nhỉ.” Tưởng Khinh Yên quan sát Nhậm Tiểu Đao, suy đoán thân phận hắn.

Lúc này Ngũ Hoa đại vương đúng lúc đứng dậy nói: “Ngươi đừng nói xấu đại vương của bọn ta, đại vương bọn ta có tình có nghĩa, sao có thể làm sơn tặc.”

“Ô hay, cản đường cướp tiền không phải sơn tặc hả?” Dương Nguyệt Minh núp sau cánh tay Nhậm Tiểu Đao, đề phòng Tàng Khinh yên đột kích: “Đừng tưởng đại vương nhà các ngươi xinh đẹp là có thể làm chuyện xấu mà không nhận.”

“Ngươi lại cướp tiền?” Tưởng Khinh yên nghe vậy ánh mắt sắc bén quét nhìn Ngũ Hoa đại vương: “Không phải ta bảo ngươi thu lộ phí sao? Sao ngươi lại khó sửa thói xấu nữa?”

Ngũ Hoa đại vương lạnh sống lưng, suýt nữa quỳ xuống ôm đùi nàng ta khóc gọi nương.

“Ta không có, đại vương!” Ngũ Hoa đại vương vội vàng cuống cả lên: “Ta thật sự chỉ thu lộ phí bọn họ thôi, không cướp tiền, thật sự không cướp!”

Nhậm Tiểu Đao thấy thế đoán chừng trong đó nhất định có hiểu lầm gì, bèn nói: “Tưởng nữ hiệp, xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Tưởng Khinh Yên đá Ngũ Hoa đại vương: “Giải thích.”

“Vâng vâng.” Ngũ Hoa đại vương ngang ngược ban nãy hoàn toàn không thấy, khuôn mặt đau khổ giải thích cho bọn Nhậm Tiểu Đao.

Thì ra nửa năm trước Ngũ Hoa đại vương có mắt không tròng, cản đường cướp Tưởng Khinh Yên, kết quả bị Tưởng Khinh Yên một đao đánh xuống đất, may mà một đám người bọn họ toàn dùng đại phác đao giống Tưởng Khinh Yên, Tưởng Khinh Yên tâm trạng tốt, không lấy mạng chó của bọn họ, nhưng yêu cầu bọn họ từ đây không được làm thổ phỉ nữa.

Không ngờ Ngũ Hoa đại vương bị đao đó của Tưởng Khinh Yên đập ra lòng sùng bái, cứ muốn dẫn theo đám tiểu đệ nương nhờ nàng ta.

Tưởng Khinh Yên không chê phiền, vừa vặn nghe nói Nhạn Lạc sơn có một đám sơn tặc nghèo nàn hung ác, gϊếŧ người phóng hỏa không gì không làm được, Tưởng Khinh Yên mới để Ngũ Hoa đại vương dẫn người đánh ổ sơn tặc này, gϊếŧ thủ lĩnh sơn tặc, vì dân trừ hại.

Nhậm Tiểu Đao nhớ lại lúc trước quả thật nghe nói Nhạn Lạc sơn có đám sơn tặc, không ngờ bị Tưởng Khinh Yên bưng ổ rồi.

“Kết quả gϊếŧ hết sơn tặc ở đây rồi các người lại tự mình chiếm núi làm vương?” Dương Nguyệt Minh khinh bỉ.

“Ai nói bọn ta chiếm núi làm vương!” Ngũ Hoa đại vương tức hừ hừ: “Bọn ta gϊếŧ sơn tặc ở đây, người dưới núi đều có thể bình an đi lại, bọn ta thu chút lộ phía cũng hợp lý mà?”

Dương Nguyệt Minh thở dài: “Logic này quá mạnh mẽ, ta nhận thua, Phát Tài, ngươi lên đi.”

“Ngươi cũng có lúc nhận thua à!” Nhậm Tiểu Đao kinh ngạc, kết quả bị Dương Nguyệt Minh nhéo vào tay.

“Ài, ngươi tưởng rằng bọn ta chỉ gϊếŧ đám sơn tặc trong đó thôi sao?” Ngũ Hoa đại vương khổ não: “Đại vương bảo bọn ta bình thường chăm sóc thôn dân trong thôn Thạch Đầu dưới núi, trong thôn Thạch Đầu chim không thèm ị, trồng chả được gì, lúc trước còn thường xuyên bị sơn tặc ở đây ức hϊếp, sống còn khổ hơn khất cái, bọn ta chỉ đành ở đây thu lộ phí, có tiền thì cho nhiều, không có tiền thì cho ít, cũng không thương thiên hại lý, nếu không sớm đã chết đói rồi.”

“Được rồi.” Tưởng Khinh Yên ngắt lời Ngũ Hoa đại vương, nói với Nhậm Tiểu Đao: “Nếu hôm nay không phải đối thủ của các ngươi, thì các ngươi đi đi.”

Nhậm Tiểu Đao tôn trọng: “Nghe nói Tưởng nữ hiệp đại nghĩa, lần này cũng bất đắc dĩ thôi, tại hạ bội phục.”

Dương Nguyệt Minh xen vào: “Nữ hiệp, ta có tiền, cô gả cho ta đi!”

“Nói năng bậy bạ.” Ánh mắt Tưởng Khinh Yên sắc bén, nhìn Nhậm Tiểu Đao nói: “Nể mặt vị huynh đệ này, lần này không so đo với ngươi.”

Nhậm Tiểu Đao quay đầu thấp giọng nói: “Nghe thấy chưa, nể mặt ta đó!”

Dương Nguyệt Minh bĩu môi: “Ngươi chết tâm đi, ta sẽ không thêm thù lao cho ngươi đâu.” Nếu đã cướp uy phong của hắn trước mặt mỹ nữ, không trừ tiền đã nể mặt lắm rồi, Dương Nguyệt Minh tức hừ hừ.

Ngũ Hoa đại vương nghe vậy vội nói: “Đại vương, lại thả người đi à, chúng ta không có tiền mua gạo cho thôn Thạch Đầu đâu.”

Tưởng Khinh Yên mất kiên nhẫn đá Ngũ Hoa đại vương: “Vậy ngươi đánh với hắn đi.”

Ngũ Hoa đại vương đã được chứng kiến võ công của Nhậm Tiểu Đao, chỉ đành hậm hực lui về.

Nhậm Tiểu Đao thấy Tưởng Khinh Yên không gây khó dễ nữa, đang chuẩn bị để người của Kiếm Thần thế gia tiếp tục khởi hành, Dương Nguyệt Minh lại đứng lên nói: “Đợi đã.”

Tưởng Khinh Yên liếc hắn: “Còn chuyện gì nữa?”

Dương Nguyệt Minh nói: “Cô nói cản là cản, nói thả là thả, coi tiểu gia ta là gì.”

“Ngươi cũng có cá tính thật đấy.” Tưởng Khinh Yên cười nhạo: “Lẽ nào còn muốn ta cho ngươi ngân lượng?”

Dương Nguyệt Minh xua tay: “Hôm nay ta tâm trạng tốt, có thể để cô kiếm chút tiền.”

Nhậm Tiểu Đao kinh ngạc nhìn Dương Nguyệt Minh, lại gần nói: “Không phải ngươi muốn dùng tiền mua Tưởng Khinh Yên chứ, ta nói cho ngươi biết, với võ công của Tưởng Khinh Yên, nửa phút cũng đủ chém ngươi thành mười tám mảnh rồi.”

Dương Nguyệt Minh trừng Nhậm Tiểu Đao: “Ta giống kiểu người đê tiện vô sỉ đó sao?”

Giống!

Nhậm Tiểu Đao dùng sức lắc đầu.

Bên kia Nhϊếp Tuyết Y thấy xe ngựa đã dừng nửa ngày không thấy khởi hành, sợ làm lỡ thời gian chữa bệnh của Lạc Trục Trần, cuối cùng không kiềm được đi ra nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao cả buổi rồi mà còn chưa đi.”

Hai trong tứ đại mỹ nhân đã gặp mặt như thế, Dương Nguyệt Minh lập tức cảm thấy vui vẻ.

“Tuyết Y, có chút hiểu lầm?” Nhậm Tiểu Đao nói.

Nhϊếp Tuyết Y nhìn Tưởng Khinh Yên, nhíu mày: “Hồng y nữ hiệp Tưởng Khinh Yên?”

Lúc trước mặc dù nàng ta chưa từng gặp Tưởng Khinh Yên, nhưng mà nữ hiệp ăn mặc như vậy dung mạo như vậy còn cầm đại đao trên giang hồ cũng chỉ có một người.

Tưởng Khinh Yên cũng nhìn Nhϊếp Tuyết Y, cuối cùng nhìn chằm chằm vòng tay kim lăng trên cổ tay trái nàng ta, ánh mắt cũng hơi kinh ngạc: “Kim Linh Đoạt Hồn, Nhϊếp Tuyết Y?”

Dương Nguyệt Minh thấy thế nói: “Người giang hồ các ngươi nhận ra người khác đều dễ dàng như vậy sao!”

Nói xong lại nép vào bên cạnh Nhậm Tiểu Đao nói: “Phát Tài, ngươi nói ta có nên đội hai cái nguyên bảo trên đầu không, như vậy đợi ta nổi tiếng rồi, mọi người vừa gặp ta sẽ biết ta là người có tiền Kim Phú Quý trên giang hồ!”

Nói xong còn tưởng tượng ra cảnh tượng, hình như cũng không tệ!

Nhậm Tiểu Đao cũng thuận theo suy nghĩ của Dương Nguyệt Minh mà nghĩ, sau đó lập tức bị sét đánh nói: “Nếu như ngươi làm như vậy, người ta có nhận ra ngươi hay không thì không biết, nhưng mà đầu ngươi nhất định sẽ rất dễ bay.”

Dương Nguyệt Minh vô cùng đau đớn: “Người trong giang hồ không muốn làm mà muốn hưởng quá nhiều!”

Nhậm Tiểu Đao thấy sắc mặt Nhϊếp Tuyết Y không tốt, sợ lại đánh nhau, vội vàng giải thích tình huống cho Nhϊếp Tuyết Y.

Nhϊếp Tuyết Y nghe xong, về xe ngựa lấy ra mấy tấm ngân phiếu nói: “Nếu đã là võ lâm đồng đạo, còn cứu kẻ lâm nguy, chút bạc này các ngươi cầm lấy sử dụng là được, bọn ta còn có việc, không ở lại lâu nữa.”

Tưởng Khinh Yên không ngờ Nhϊếp Tuyết Y lại hào phóng như vậy, lập tức sinh ra một chút kính trọng, ôm quyền nói: “Đa tạ.”

Dương Nguyệt Minh cũng tâng bốc nói: “Tuyết Y, cô tốt quá!”

Nhϊếp Tuyết Y cạn lời đỡ trán: “Được rồi, mau đi thôi, thương thế của Trục Trần không thể trì hoãn.”

Tưởng Khinh Yên nghe vậy nói: “Các ngươi có người bị thương sao?”

Nhϊếp Tuyết Y cân nhắc một chút, cảm thấy Tưởng Khinh Yên không có ý xấu gì bèn nói: “Bọn ta có người bạn bị thương, vội lên đường đến thành Thải Châu.”

Tưởng Khinh Yên nói: “Ta từng học một chút y thuật, nếu cô không ngại, chi bằng để ta xem thử.”

Nhϊếp Tuyết Y do dự một chút, cuối cùng vẫn lo lắng cho Lạc Trục Trần hơn, gật đầu.

Tưởng Khinh Yên vào xe ngựa, Lạc Trục Trần tỉnh rồi, nhưng không có sức.

Tưởng Khinh Yên xem vết thương của Lạc Trục Trần nói: “Vết thương không đáng ngại, nhưng hơi chậm trễ, muộn chút nữa có thể sẽ sưng mủ.”

Nhϊếp Tuyết Y căng thẳng nói: “Vậy phải làm sao?”

Tưởng Khinh Yên nói: “Chi bằng thế này, các ngươi theo ta vào trại, cách nơi này khoảng nửa canh giờ đi đường, trong trại ta có thuốc trị thương, có thể chữa khỏi cho hắn.”

Nhϊếp Tuyết Y không biết phải làm sao, nhìn Lạc Trục Trần, Lạc Trục Trần nói: “Ta không ngại.”

Nhậm Tiểu Đao thấy thế vỗ bàn: “Nếu đã vậy thì đi thôi.”

Sơn trại của Tưởng Khinh Yên trong khe núi bên thôn Thạch Đầu, trước khi đi Dương Nguyệt Minh tưởng tượng khí thế hào hùng một phen, sơn thành bảo lũy liên tiếp không ngớt, nghĩ đến sắp được thấy sơn trại thổ phỉ trong truyền thuyết, không khỏi hơi hưng phấn.

Nhậm Tiểu Đao ở chung với hắn một khoảng thời gian, thấy vẻ mặt hắn cũng có thể đoán được đại khái hắn đang nghĩ gì, cạn lời: “Ngươi có thể nuốt nước miệng xuống được không, mất mặt quá.”

Dương Nguyệt Minh không để ý hắn, lại nhìn Tưởng Khinh Yên, ảo tưởng: “Phát Tài, giang hồ tốt thật, mỹ nhân nhiều quá!”

Nhậm Tiểu Đao không nhịn được vỗ vai hắn: “Tỉnh lại đi, mỹ nhân nói là không thích ngươi.”

Dương Nguyệt Minh lập tức ai oán: “Tại sao, rõ ràng ta anh tuấn như vậy....”

“Ừm, hơn nữa còn có tiền, ta biết.” Nhậm Tiểu Đao bình tĩnh bổ sung thêm một đao: “Chứng tỏ mỹ nhân khá quan tâm đến nội tại.”

“Phát Tài chết tiệt, đừng tưởng là ta không nghe ra ngươi đang châm chọc ta không nội tại!” Dương Nguyệt Minh phấn khởi bóp cổ Nhậm Tiểu Đao, Nhậm Tiểu Đao phối hợp trợn mắt lên: “Ông chủ tha mạng, ta sắp chết rồi..... chết rồi..... rồi.....”

Nói xong cả người thuận tiện ngã vào lòng Dương Nguyệt Minh.

Nhϊếp Tuyết Y bình tĩnh dùng mũi chân đá bọn họ: “Chết xa chút, đừng đè Trục Trần.”

Dương Nguyệt Minh cũng dùng sức đẩy Nhậm Tiểu Đao ra, không đẩy được, lại đẩy, vẫn không đẩy được.

“Phát Tài, chết chỗ khác đi.” Dương Nguyệt Minh uy hϊếp.

Lúc này Nhậm Tiểu Đao mới tự giác lăn trên nền, nằm đơ ra!

Tưởng Khinh yên thấy bọn họ náo nhiệt cả đường, quả thật không còn gì để nói.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng đến sơn trại của Tưởng Khinh Yên.

Dương Nguyệt Minh ra ngoài xe ngoài xem, lập tức sững sờ: “Đại mỹ nhân, mấy gian phòng rách nát này của cô mà cũng dám gọi là sơn trại sao?”

Công sự như đã nói đâu? Nhà giàu đã nói đâu?

Tưởng Khinh yên lười để ý hắn, đưa Nhϊếp Tuyết Y và Lạc Trục Trần vào phòng.

Ngũ Hoa đại vương ở sau, tranh thủ giải thích với Dương Nguyệt Minh: “Đại hiệp, có nơi ở là không tệ rồi, nếu bọn ta có, đại vương còn có thể để bọn ta đi thu lộ phí sao! Chỉ mấy gian phòng rách nát nữa, còn là đám sơn tặc kia để lại đấy!”

Dương Nguyệt Minh thở dài: “Các ngươi làm sơn tặc quá rớt giá rồi!”