Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Đại Miêu

Chương 72

Khi Đỗ Nhược Ngu đứng ở sảnh chờ sân bay, anh vẫn còn cảm thấy choáng váng.

Trước hết, mối quan hệ của anh với Sư Diệc Quang đã hoàn toàn bị vạch trần.

Dù được công bố rộng rãi nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ còn không lường trước khiến toàn bộ công ty nổ tung như dầu sôi trong nước.

Tổng giám đốc —— không đúng, chủ tịch hiếm khi dính vào scandal, trước đây nhiều nhất chỉ có tin đồn nɠɵạı ŧìиɧ với Hàn Dung, nhưng sau đó xác nhận quản lý Hàn là em họ của chủ tịch nên không có chuyện đáng ngờ gì cả.

Có lãnh đạo thanh tâm quả dục không thể thỏa mãn tinh thần bát quái của mọi người như thế, thật là quá không thú vị.

Nhưng ai có thể nghĩ đến…… Lãnh đạo hoặc là bất động thanh sắc, muốn tới liền tới chuyện lớn, anh ta thế mà kết hôn với thư kí của mình từ sớm rồi!

Người cả ngày hòa ái dễ gần cười tủm tỉm như thư kí Đỗ thế mà lại là phu nhân chủ tịch, họ không những kết hôn đã lâu mà còn sắp có con, đây là tin nóng hổi.

Hóa ra câu chuyện của tổng tài và thư ký trong tiểu thuyết thực sự có thể thành hiện thực, chưa kể thư ký còn là đàn ông!

Mấy ngày đó thật sự khiến Đỗ Nhược Ngu không chịu nổi, vừa bước vào công ty ánh mắt của mọi người đều tập trung vào anh, đâm anh như dao.

Đỗ Nhược Ngu từ cửa đi lên trên lầu, trên người đã bị đâm thủng lỗ chỗ.

Đồng nghiệp quen thuộc với anh thậm chí còn trực tiếp đến gặp anh để hỏi thăm tình hình, có người hỏi anh bí quyết và cách bắt được chồng rùa vàng.

Đỗ Nhược Ngu vẫn cười nói: “Bí quyết là, cô phải biết vuốt ve một con mèo.”

Mọi người bật cười: “Đáng ghét a, thư ký Đỗ, anh thật biết đùa đấy.”

Anh không nói đùa, tại sao không ai tin anh?

Trên thực tế, một nửa số người trong công ty không tin nhưng nửa còn lại thì tin.

Đồng nghiệp có mèo, chó, thỏ, ngựa, bò đều ngưỡng mộ thư ký Đỗ, thấy anh thật dũng cảm khi cưới một con sư tử, Sư Diệc Quang ngày thường ở trong công ty ít khi nói cười lại lạnh như băng, bọn họ thậm chí hoài nghi chủ tịch buổi tối ở nhà vừa không cao hứng liền sẽ cắn người đó.

Dù sao công ty thật là không ở nổi nữa, này hết thảy đều là công lao của Sư Diệc Quang, nhưng Đỗ Nhược Ngu còn chưa kịp oán giận, kết quả chủ tịch tân nhiệm liền nói chúng ta đi Châu Phi trốn thôi.

Lúc ấy Đỗ Nhược Ngu vẻ mặt mộng bức, hỏi: “Tại sao muốn đi Châu Phi?”

Trước nay cũng chỉ thấy người chạy nạn từ Châu Phi ra, chưa thấy ai đi Châu Phi trốn tránh tị nạn.

Sư Diệc Quang kéo tay Đỗ Nhược Ngu, niết ở trong tay, bởi vì anh ta không thích cười thường xuyên xụ mặt nhìn không ra cảm xúc thay đổi, nhưng Đỗ Nhược Ngu phát hiện anh ta luôn làm một ít động tác nhỏ, sờ sờ chạm chạm để biểu đạt tâm tình.

Tỷ như hiện tại, Sư Diệc Quang đang rất vui.

“Sau khi kết hôn chúng ta còn chưa hưởng tuần trăng mật, vừa vặn kỷ niệm tròn một năm đi ra ngoài chơi một chút.”

Từ từ, có mấy cái nghi vấn.

“Chúng ta không phải làm rồi sao?” Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, nói, “Teambuiding lần đó đó.”

Sư Diệc Quang vừa nghe liền bực: “Cái kia không tính!” Đó là lịch sử đen cả đời anh, nhanh quên đi.

Được rồi được rồi, không tính thì không tính, không biết ngay từ đầu là ai nói ra.

“Vậy tại sao lại chọn Châu Phi?”

Không phải tình huống phổ biến nhất là đi đến một hòn đảo sao?

Sư Diệc Quang cau mày đáp: “Anh ghét hải sản.”

Đỗ Nhược Ngu: “……” Biết anh thích thịt bò không thích cá tôm, cho nên anh mới muốn đến Đại Thảo Nguyên bắt trâu sao?

Sư Diệc Quang tiếp tục niết tay anh, hỏi: “Chúng ta đến Đại Thảo Nguyên Đông Phi, săn thú nhìn động vật, ngắm núi Kilimanjaro và ngắm nhìn hồ Teneron.”

Đỗ Nhược Ngu nghiêm túc nhìn anh ta nói: “Khi người ta đi hưởng tuần trăng mật, hoặc là đến biển Aegean để ngắm biển xanh bầu trời, hoặc là đến Iceland để ngắm cực quang tuyệt đẹp. Cả hai đều rất lãng mạn, nhưng chúng ta lại tới Châu Phi.”

Sư Diệc Quang mím môi nói: “Những cái đó đều quá tục khí, anh đã nghĩ đến chuyện này từ năm ngoái và muốn mang đến cho em một kỷ niệm trăng mật tuyệt vời. Cuối tháng 6 đến đầu tháng 7 là thời điểm thích hợp nhất để đi du lịch thảo nguyên, anh nhẫn nại đợi rất lâu mới đến tháng sáu, em không thích sao.”

Đỗ Nhược Ngu nhìn chằm chằm Sư Diệc Quang, sắc mặt Sư Diệc Quang càng ngày càng lạnh, chứng tỏ anh ta càng ngày càng khẩn trương.

Bây giờ mối quan hệ của họ đã bị vạch trần, khi mọi người hỏi anh đã hưởng tuần trăng mật ở đâu, anh có muốn trả lời “Đó là ở Châu Phi” không?

Vâng, chính là Châu Phi.

Đỗ Nhược Ngu bắt lấy tay Sư Diệc Quang như muốn nhảy dựng lên: “Thích! Quá thích! Chúng ta đi!”

Đi Châu Phi! Đi xem sư tử báo đốm liệp báo voi giác mã linh dương! Còn có tóc húi cua! Xem bọn chúng chạy nhảy tự do trên thảo nguyên!

Đỗ Nhược Ngu ôm chặt chồng, cười tươi đến nheo mắt lại, nói: “Em vui quá, em yêu anh nhiều lắm!”

Khóe miệng Sư Diệc Quang cử động, cuối cùng biến thành một vòng cung nhỏ, anh ôm lại Đỗ Nhược Ngu và lắc nhẹ.

Bạn bè của họ há hốc mồm khi nghe tin họ sẽ đến Đông Phi.

Tên nhóm ngay lập tức được đổi thành “Hakula Matata”.

Bùi Miêu Miêu: “A a a hai người thế mà muốn đi Châu Phi! Tôi cũng muốn đi!”

Lâm Đại Giác: “Người ta là muốn đi hưởng tuần trăng mật.”

Tóc húi cua: “@ Bùi Miêu Miêu, đi chúng ta cũng đi.”

Bùi Miêu Miêu: “……”

Ảnh hậu: “Ô ô ô, các ngươi đi ra ngoài tiêu sái, chỉ còn mình tôi ở công ty, các ngươi công khai rồi vô số người tìm tôi hỏi thăm tin tức thật là phiền muốn chết.”

Đỗ Nhược Ngu không ngờ dự án trăng mật của Sư Diệc Quang lại bắt đầu nhanh như vậy, anh không cần lo lắng về visa và khách sạn gì cả, xem ra anh ấy đã sắp xếp sẵn rồi.

Khi Đỗ Nhược Ngu được đưa đến sân bay, anh vẫn có cảm giác như đang mơ.

Họ thực sự đang đi đến thảo nguyên.

So với sự bối rối và phấn khích của Đỗ Nhược Ngu, Sư Diệc Quang có vẻ bình tĩnh mà thong dong, bởi vì nghĩ tới thế giới hai người, anh ta không dẫn theo bất cứ lý hoặc là tùy tùng nào, tự cõng camera dẫn vợ mình lên máy bay.

Cảm giác như về quê ấy……

Trải qua mười ba giờ hành trình, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng đặt chân lên châu Phi, vừa xuống máy bay liền sụt sịt mũi.

Sư Diệc Quang hỏi anh: “Em đang làm gì vậy?”

Đỗ Nhược Ngu: “Hít thở không khí Châu Phi.”

Sư Diệc Quang: “……”

Họ hạ cánh xuống Nairobi, Kenya, Đỗ Nhược Ngu ban đầu nghĩ rằng họ sẽ đi thẳng đến Công viên quốc gia Grassland, nhưng sau khi họ xuống máy bay đã có một chiếc ô tô đến đón họ.

Đỗ Nhược Ngu vốn là hỏi Sư Diệc Quang về hành trình của bọn họ, nhưng chủ tịch cũng không tiết lộ gì mà chỉ nói đi theo anh ta.

Cũng được, như vậy nơi chốn tràn ngập kinh hỉ.

Chẳng hạn, điểm dừng chân đầu tiên của họ đã khiến Đỗ Nhược Ngu mừng rỡ như điên.

Họ đến Trang viên Hươu cao cổ ở ngoại ô Nairobi.

Trang viên này được các quý tộc Anh xây dựng từ thời thuộc địa để săn bắn, có tường đá và mái đỏ, tường bao phủ bởi cây thường xuân và cửa sổ lưới kiểu châu Âu lộ ra ngoài, mang đậm phong cách Anh quyến rũ.

Trong phòng cũng giống như vậy, chiếc giường và bàn làm việc lớn theo phong cách Châu Âu, cùng tông màu hoa trắng đen đậm khiến Đỗ Nhược Ngu có cảm giác như đang bước vào một tòa lâu đài của Anh.

Trang viên này nổi tiếng thế giới, về cơ bản phải đặt phòng trước nửa năm đến một năm, giá cả không hề rẻ, là điểm dừng chân đầu tiên của chuyến đi thật hoàn hảo, có thể thấy Sư Diệc Quang là rất tận tâm cho chuyến đi trăng mật này.

Đỗ Nhược Ngu làm Tiểu Sư thái thái cảm giác siêu cấp thỏa mãn.

Sáng hôm sau, họ thức dậy và tận hưởng hạng mục nổi tiếng nhất của Trang viên Hươu cao cổ – ăn sáng cùng những chú hươu cao cổ.

Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trước cửa sổ lưới trên tầng hai, trên bàn là bữa sáng tinh tế do đầu bếp chuẩn bị, Hươu cao cổ nhàn nhã đi lại trên bãi cỏ ngoài cửa sổ và thơ thẩn trước cửa nhà.

Những gã khổng lồ lịch lãm này vươn cổ, thò đầu qua cửa sổ đang mở, dùng lưỡi cuộn thức ăn từ tay khách du lịch và ăn một cách thích thú.

Đỗ Nhược Ngu hưng phấn đến nỗi cầm trên tay một nắm thức ăn mật ong mà hươu cao cổ thích ăn, chờ người đẹp cổ dài đi tới.

Một con hươu cao cổ bước về phía cửa sổ nhà họ, nó chỉ thò đầu vào rồi lắc đầu dữ dội, động tác lớn đến mức suýt lật đổ chiếc bàn, rồi lập tức quay người bỏ đi.

Ban quản lý khách sạn hoảng hốt liên tục hỏi họ có bị thương không, họ nói rằng hươu cao cổ tuy ngoan ngoãn nhưng cũng rất hung dữ, thậm chí có thể gϊếŧ chết cả sư tử chỉ bằng một cú đá.

…Sư tử? Đỗ Nhược Ngu chống nạnh hai tay nhìn Sư Diệc Quang nói: “Là anh dọa nó bỏ chạy.”

Sư Diệc Quang ngây thơ nói: “Anh không thể làm gì được.”

Đỗ Nhược Ngu chỉ sang một bên nói với chồng: “Anh, tạm thời tránh ra một bên.”

Sư Diệc Quang hơi há mồm, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng, không nói một lời bước ra khỏi nhà hàng đứng cạnh cửa sổ, Đỗ Nhược Ngu yêu cầu nhân viên khách sạn cho hươu cao cổ đến lần nữa, anh hứa lần này sẽ không có chuyện đó.

Những người phục vụ rung chuông mời hươu cao cổ tụ tập lần nữa, lần này Đỗ Nhược Ngu đã đạt được mong muốn của mình, tiếp xúc gần gũi với những người đẹp cổ dài, anh nhìn thấy đôi mắt to ươn ướt và hàng mi dài cong vυ't của chúng, thậm chí còn bị chúng liếʍ mặt .

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mỹ mãn ăn sáng, hồi thần lại, phát hiện chồng mình đang buồn bã đứng ngoài cửa.

“Em có hài lòng không? Có vui không?” Sư Diệc Quang ậm ừ hỏi.

Lâu lắm rồi mới nghe được giọng điệu chua chát như vậy của anh, Đỗ Nhược Ngu mỉm cười chạy tới ôm anh nói: “Em rất hài lòng! Moah moah!”

Họ rời Trang viên Hươu cao cổ và đi đến Khu bảo tồn Masai Mara.

Trên thảo nguyên Đông Phi vô tận, có những loài thực vật thủy sinh tươi tốt mà động vật ăn cỏ thích và những cây albizia thưa thớt, Đỗ Nhược Ngu nhìn Đại Thảo Nguyên, quả thực không khép miệng được.

Khung cảnh ở đây còn choáng ngợp hơn tưởng tượng, họ đi khinh khí cầu vào buổi sáng để ngắm bình minh trên đồng cỏ, khoảnh khắc ánh nắng vàng bao phủ thảo nguyên, các loài động vật sống về đêm ngủ đông và động vật ăn cỏ xuất hiện theo nhóm và bắt đầu tìm kiếm thức ăn và nguồn nước.

Hà mã bơi lội trong đầm nước, bò rừng và linh dương chạy theo từng đàn theo khinh khí cầu, khung cảnh hoang sơ và ngoạn mục được chiếu sáng trực tiếp bởi những tia nắng trực tiếp của mặt trời xích đạo, thật sự quá mỹ lệ.

Đỗ Nhược Ngu kích động véo người Sư Diệc Quang, nói: “Một đám luật sư Lâm!”

Sư Diệc Quang: “……”

Họ còn nhìn thấy một đàn linh cẩu đang truy đuổi linh dương đầu bò, tuy biết đây là quy luật tự nhiên nhưng Đỗ Nhược Ngu cũng không khỏi cổ vũ cho linh dương đầu bò: “Chạy nhanh lên, đừng để chúng bắt được ngươi!”

Sau khi đi khinh khí cầu, họ mở sâm panh và ăn sáng trên thảo nguyên, sau đó bắt đầu chuyến đi săn thảo nguyên sau khi đến khách sạn.

Nghe nói là safari nhưng thực tế việc săn bắn bị cấm trong khu bảo tồn, chỉ có thể đi xe và được hướng dẫn viên dẫn đi theo dấu vết của các loài động vật hoang dã trên đồng cỏ.

Các hướng dẫn viên địa phương rất có kinh nghiệm và biết các loài động vật ở đâu, họ chở hai người đi khắp nơi để xem các loài động vật.

Đỗ Nhược Ngu quả thực cảm thấy hoa cả mắt.

“A, là Pumbaa!” (lợn Pumbaa á)

“A, lại là luật sư Lâm!”

“Ai nha, là báo đốm, thật xinh đẹp! Không biết có thể nhìn thấy Bùi Miêu Miêu không ha!”

So với sự hưng phấn của Đỗ Nhược Ngọc, Sư Diệc Quang bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng rõ ràng cũng rất thoải mái, vợ chồng anh thò ra nóc xe không ngừng dùng máy ảnh chụp ảnh.

Không dễ để nhìn thấy những loài thú ăn thịt lớn, nhiều loài động vật nằm im lìm trong bóng tối, họ lái xe rất lâu nhưng không thấy báo gêpa hay sư tử.

Đỗ Nhược Ngu nhịn không được chọc chọc cánh tay Sư Diệc Quang: “Anh biết đồng hương của anh ở đâu không?”

Sư Diệc Quang quả thực tức chết: “Đồng hương gì của anh, sao anh biết được, anh cũng không thân với tụi nó.”

Đỗ Nhược Ngu giật nhẹ khóe miệng, chủ tịch đã vô dụng vào thời điểm quan trọng.

Người hướng dẫn viên giải thích cho họ thói quen của các loài động vật trên đường đi, thỉnh thoảng dừng lại để nhìn vào khoảng không bằng kính viễn vọng.

Đột nhiên anh ấy gọi chồng chồng bằng tiếng Anh và nói rằng có một con báo ở đằng xa.

Đỗ Nhược Ngu thực vui vẻ, bọn họ thật cẩn thận lái xe lại gần, quả nhiên có một con báo gêpa tài giỏi đang nằm dài trên bãi cỏ.

Xe của bọn họ đỗ cách đó không xa, con báo thỉnh thoảng ngước mắt lên nhưng không hề di chuyển.

Đỗ Nhược Ngu có thể nhìn thấy cái lưng duyên dáng của nó theo chuyển động mà lên xuống, hoa văn trên người đẹp như hoa, nhưng ánh mắt lại cảnh giác, hoàn toàn khác với lúc Bùi Lăng biến thân.

Đây là bản chất hoang dã của động vật thực sự.

Người hướng dẫn cho biết con báo có thể mang theo một con báo con và nó đang bảo vệ đàn con của mình.

Họ chờ đợi rất lâu, cố gắng nhìn thấy con báo con nhưng không thành công, con báo mẹ không cử động nên họ không còn cách nào khác là phải rời đi.

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng Sư Diệc Quang lại nói: “Nếu em thật sự muốn xem, để Bùi Lăng sinh một lứa cho em xem.”

Đỗ Nhược Ngu: “…”

Chuyện này sau lại nói, Tống Chí Hân nếu biết được sẽ đánh anh một trận mất.

Voi, hươu cao cổ, chó hoang châu Phi và nhiều loài chim sinh sống ở thảo nguyên.

Cảm giác được gần gũi với những loài động vật này trong điều kiện tự nhiên hoàn toàn khác với khi ở trong sở thú.

Động vật sống ở vùng đất tự do này, Đỗ Nhược Ngu có thể cảm nhận được thảo nguyên sinh cơ bừng bừng và sinh mệnh không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên, họ vẫn không tìm thấy dấu vết của sư tử, vua của đồng cỏ.

Chắc chỉ có thể xem khi đến Serengeti.

Ngay khi thời gian dần dần trôi qua và họ đang trở lại con đường, người hướng dẫn viên đột nhiên hô lên lần nữa.

Một con sư tử xuất hiện bên đường.

Đây là một con sư tử đực đơn độc, không lớn lắm, bờm hơi vàng, bước đi chậm rãi trên đường với những bước chân như mèo, người dẫn đường bám sát trên xe.

“Gần như vậy có được không?” Đỗ Nhược Ngu hỏi.

Người hướng dẫn viên nói rằng họ rất an toàn trong xe, chiếc xe đã được sửa đổi để bảo vệ và sư tử hoang dã tương đối thân thiện với con người miễn là chúng không bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Quả nhiên con sư tử phớt lờ họ và tiếp tục đi, họ chỉ cách nó vài mét.

Ngay khi Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang trèo ra khỏi nóc ô tô để nhìn thì con sư tử đột nhiên dừng lại, quay đầu, căng cơ và gầm lên hung mãnh về phía chiếc xe.