Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Đại Miêu

Chương 71

Kết quả Đỗ Nhược Ngu đã tự mình làm rất nhiều việc, Sư Diệc Quang còn ở trong thư phòng.

Anh bước vào phòng làm việc nhìn xem thì thấy dưới sàn đầy sách, Sư Diệc Quang đang nằm nghiêng giữa đống sách, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, giống như một con sư tử hong gió.

Đỗ Nhược Ngu mỉm cười đi tới, dùng ngón chân đá vào bụng sư tử, hỏi: “Anh không có cảm hứng sao?”

Con sư tử quay lại và cắn nhẹ vào bắp chân anh.

“Oa.” Đỗ Nhược Ngu hét lên: “Gϊếŧ chồng rồi.”

Sư Diệc Quang không dùng chút sức nào, chỉ ngậm ống quần của anh trong miệng, kéo anh đến bên cạnh.

Đỗ Nhược Ngu ngồi xuống dựa vào anh ta, nhặt cuốn sách trên mặt đất lên bắt đầu đọc.

“Anh không biết nên đặt tên gì.” Sư Diệc Quang đờ đẫn nói.

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy buồn cười: “Còn có hơn bảy tháng, mỗi ngày nghĩ ra một cái, có thể nghĩ ra hơn hai trăm cái tên, không chọn được một cái hay sao?” Anh suy nghĩ một lát, nói, “Chiêu Chiêu kêu Vương Anh Chiêu, anh chiêu là một con hổ có cánh trong thần thoại, vậy tại sao không gọi Toan Nghê, sư tử cổ đại tương ứng với Chiêu Chiêu.”

Sư Diệc Quang tỏ vẻ chán ghét: “Bùn chua? Nghe khó chịu quá, tại sao con anh lại cặp tên với con trai của Vương Dần Nhất chứ? Trước kia anh cứ nghĩ nhà họ sẽ có tên vương kim nhị.”

Đỗ Nhược Ngu cười đến lăn lộn trên người sư tử, cười xong lại nói đùa: “Anh lại so sánh mọi chuyện với lão Vương gia, cảm tình giữa anh với Vương Dần Nhất thật sự rất tốt mà.”

Sư Diệc Quang quay đầu lại, chỉ cái đầu to của mình vào Đỗ Nhược Ngu nói: “Do anh ta từng muốn đào góc tường của anh.”

Ôi chao, lần này Đỗ Nhược Ngu tự vác đá nện vào chân mình, anh không dám nhắc lại chuyện này, vội vàng nói: “Kỳ thật cũng không cần gấp như vậy, có thể đặt nhũ danh trước, sinh ra rồi xem trai hay gái rồi đặt.”

Sư Diệc Quang không ủng cách nói của anh: “Mặc kệ là tên trai hay gái, dù sao sau này cũng phải dùng.” Anh ta nhìn Đỗ Nhược Ngu, tròng mắt màu hổ phách có ý đương nhiên, “Khẳng định sẽ không chỉ có một đứa con.”

Đỗ Nhược Ngu: “……”

Nghĩ quá xa rồi.

Sư Diệc Quang cẩn thận quan sát anh, Đỗ Nhược Ngu hơi kỳ quái, hỏi: “Sao vậy?”

Sư tử bọc chặt anh bằng lông bụng: “Em trực tiếp nói con họ Sư.”

Đỗ Nhược Ngu không ngờ anh ấy sẽ nói cái này, cười cười nói: “Em không để ý cái này.”

Đối với đứa nhỏ này, người Sư gia kích động hơn người Đỗ gia nhiều, hơn nữa bác sĩ Triệu cũng nói sinh ra sẽ là một con sư tử nhỏ, họ Sư rất được.

Đỗ Nhược Ngu đối với phương diện này cũng không mấy vướng mắc, anh cảm thấy chỉ cần đứa nhỏ này được chính mình nuôi dưỡng, máu mủ và tính cách đều sẽ mang theo bóng dáng của cha mẹ khắc sâu, đây là dấu ấn không thể xóa nhòa, bất kể tên của đứa trẻ là gì nó đều là con của anh.

Sư Diệc Quang lại rất kiên trì chủ ý của mình, nói: “Dù sao về sau ta sẽ sinh thêm nhiều con, muốn có họ Đỗ.”

Đỗ Nhược Ngu mặc dù không quan tâm tới chuyện này, nhưng anh hiểu được lòng tốt của Sư Diệc Quang.

Nhưng…có nhiều con nghĩa là gì?

Bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn.

Đỗ Nhược Ngu cười nói với Sư Diệc Quang: “Vậy phiền toái Sư tổng cũng đặt một tên họ Đỗ nhé.”

Dù sử dụng công nghệ cao để thụ thai nhưng vẫn phải tuân theo quy luật tự nhiên, con phải đủ tháng mới phát triển tốt, tại mỗi thời điểm vợ chồng sẽ nhận được báo cáo đúng hạn, sau mỗi lần khám Sư Diệc Quang sẽ thở một hơi, sau đó lại dần dần lo âu thẳng đến lần kiểm tra tiếp theo.

Mà Đỗ Nhược Ngu lại phản ứng khác hoàn toàn.

Bác sĩ Triệu đã đưa cho hai người rất nhiều cẩm nang nuôi dạy con để đọc trước, và vì hoàn cảnh đặc biệt nên anh ta đặc biệt tặng cho Đỗ Nhược Ngu một cuốn “Kỹ năng nuôi con hoàn chỉnh”.

Tựa sách luôn có cảm giác hơi kỳ lạ, Đỗ Nhược Ngu cẩn thận đọc sách rồi trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi bác sĩ.

“Có thực sự có thể bắt đầu ăn thịt ở độ tuổi trẻ như vậy không?”

“Khi sư tử con rụng lông, chúng có ăn lông như mèo không?”

“Nếu đứa bé biến thành sư tử và không thể biến trở lại giống bố thì sao?”

Bác sĩ Triệu ban đầu còn kiên nhẫn mà giải đáp, nhưng sau đó không thể chịu đựng được việc bị anh oanh tạc nữa, anh ta cười yếu ớt nói với Đỗ Nhược Ngu: “Cậu có thể hỏi đại phu nhân, bà ấy rất am hiểu về việc nuôi dạy sư tử con.”

“Nhưng đó đều là ba mươi năm trước, hiện tại tin tức cập nhật nhanh như vậy, ai có thể cam đoan sư tử sẽ không biến dị.” Đỗ Nhược Ngu lo lắng nói.

Bác sĩ Triệu đã nhìn ra, chồng chồng này đúng là tám lạng nửa cân, đều lo lắng cho đứa nhỏ này.

Vấn đề nuôi dạy con không cần phải gấp, thời hạn dự sinh là cuối năm, ngoài việc chuẩn bị làm cha còn không thể bỏ lỡ công việc ở công ty.

Với sự giúp đỡ của Sư Duệ, Sư Diệc Quang thành công kế thừa di sản của Sư Lễ Anh tiên sinh, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.

Sư Duệ đã yêu cầu triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị để tổ chức lại bộ máy quản lý.

Mọi người đều biết rằng chủ tịch sắp đổi chủ, từ Sư Duệ biến thành Sư Diệc Quang trẻ tuổi.

Sư Duệ, bà Sư với Sư Diệc Quang ba người cổ phần quyết định Sư Diệc Quang sẽ làm chủ tịch hội đồng quản trị là chuyện ván đã đóng thuyền, chuyện này được lan truyền rộng rãi trong ngành, mọi người đều tò mò về tương lai của Lễ Anh.

Sư Diệc Quang ngày càng trở nên bình tĩnh hơn trong sự nghiệp, giờ đây khi đã đạt được điều mình mong muốn, anh ta không hành động quá phô trương mà tỏ ra bình tĩnh và tự chủ hơn.

Đỗ Nhược Ngu giống như đại bộ phận nhân viên công ty, vẫn chưa thể quen được, từ nay về sau không thể gọi là tổng giám đốc nữa mà là chủ tịch.

Nhưng ở công ty nói thì được, còn riêng thì làm gì.

Đỗ Nhược Ngu trộm luyện tập đã lâu, mới lắp bắp hô được một câu: “Diệc, Diệc Quang……”

Oa, quá là thẹn thùng aaaaaa!

Sư Diệc Quang bị anh lây bệnh ngượng ngùng cũng không được tự nhiên lên: “Nào có ai kết hôn một năm rồi còn chưa kêu tên chồng chứ.”

Đỗ Nhược Ngu bẹp bẹp miệng, nói: “Không có biện pháp mà, thói quen của xã súc tầng dưới chót không thể hiểu được.”

Sư Diệc Quang đúng là không thể hiểu được, nhưng anh ta vẫn bất mãn với cách gọi của Đỗ Nhược Ngu, anh ta hỏi: “Em có nghĩ tới lúc anh không còn làm tổng giám đốc thì em làm sao chưa?”

Đỗ Nhược Ngu ngẩn người, nói: “Em không phải đi theo anh sao, vẫn là tiếp tục làm thư kí thôi, từ thư kí tổng giám đốc thành thư kí chủ tịch.”

Ở trong mắt Đỗ Nhược Ngu thì hai người cũng không có khác nhau gì cả.

Sư Diệc Quang tức giận giơ tay véo mặt Đỗ Nhược Ngu, nói: “Em muốn cả đời làm thư kí sao?”

Đỗ Nhược Ngu lắc lắc đầu.

Lúc chưa kết hôn với Sư Diệc Quang anh đã suy nghĩ rất nhiều về tham vọng lớn lao của mình, anh muốn từ thư ký trở thành giám đốc điều hành cấp cao, nhưng sau khi kết hôn anh lại ít nghĩ đến những điều như vậy hơn.

Sư Diệc Quang trịnh trọng nói: “Em cho rằng ngày đầu tiên anh bắt em qua chỉ để làm thư kí sao?”

Mỗi lần để anh ta thẳng thắn tâm tư nhỏ luôn khiến anh ta thực xấu hổ, đến bây giờ anh ta cũng chưa có thói quen thẳng thắn, nhưng anh ta nguyện ý chậm rãi nói cho Đỗ Nhược Ngu nghe.

“Anh vốn muốn em thành trợ thủ đắc lực của anh.” Sư Diệc Quang chậm rãi nói, “Nhưng sau khi thành bạn đời anh muốn em gánh vác nhiều hơn nữa.”

Đỗ Nhược Ngu vừa nghe đã hiểu ý anh ta, Sư tổng —— a không, chủ tịch tương lai là hy vọng anh có thể kề vai chiến đấu với anh ấy, xử lý càng nhiều việc trong công ty.

Đỗ Nhược Ngu không phải là loại người không có tham vọng sau khi tiến vào hào môn, ngược lại, địa vị hiện tại có thể cho phép anh tiến xa hơn ở nơi làm việc.

Đỗ Nhược Ngu nói:“Em hiểu rồi, anh muốn điều em đi đâu?”

Sư Diệc Quang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh muốn em phụ trách chi nhánh.”

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, sau khi suy nghĩ kỹ càng anh cảm thấy sự sắp xếp của Sư Diệc Quang rất hợp lý.

Dù sao bọn họ cũng là tình nhân công sở, mỗi ngày ở cùng nhau ở công ty quá bất tiện, Đỗ Nhược Ngu lúc này còn chưa thể đảm đương một phía, cần có kinh nghiệm và phải rèn luyện, quản lý chi nhánh là một vị trí tốt.

Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn chấp nhận sự sắp xếp của Sư Diệc Quang.

Nhân sự của công ty Lễ Anh có sự thay đổi lớn, chủ tịch đã được thay thế, chủ tịch mới được bổ nhiệm, Đỗ Nhược Ngu cũng được điều chuyển đến một chi nhánh trực thuộc.

Nhưng suy cho cùng thì anh vẫn ở thành phố này, dù sao buổi tối cũng phải về nhà, chỉ là chuyển chỗ làm.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, anh vẫn có chút không muốn rời khỏi nơi mình đã làm việc bốn năm, khi Đỗ Nhược Ngu nghĩ rằng sẽ không thể nhìn thấy Sư Diệc Quang ở công ty nữa, anh vẫn có chút nhớ nhung.

Các nhân viên đang thảo luận về việc thay đổi nhân sự trong vài ngày thì đột nhiên một sự cố khác khiến toàn bộ công ty bùng nổ.

Họ phát hiện ra vị chủ tịch mới của họ có một chiếc nhẫn trên ngón tay!

Trên ngón đeo nhẫn của bàn tay trái, một chiếc nhẫn bạch kim hình sóng trông giống như nhẫn cưới.

Công ty từ trên xuống dưới tất cả đều nổ mạnh, sôi nổi suy đoán là vị tiểu thư nào trèo cao được, tại sao lại không có thông tin gì được tiết lộ.

Đỗ Nhược Ngu biết chuyện này không thể giữ bí mật mãi, một ngày nào đó sẽ bị mọi người biết nên giao cho Sư Diệc Quang, anh không can thiệp, còn chiếc nhẫn của anh thì vẫn đeo trên cổ mỗi ngày.

Anh sắp được chuyển đi, các đồng nghiệp của anh rất không muốn rời xa anh còn đang bàn việc tổ chức một bữa tiệc chia tay.

Đỗ Nhược Ngu còn có rất nhiều công việc bàn giao, sẽ không lập tức rời đi, trong giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp vây quanh anh để bàn bạc về thời gian và địa điểm của buổi gặp mặt chia tay.

Đỗ Nhược Ngu đã khách sáo với họ từ lâu, nhưng kết quả là vài người bắt đầu bàn lên đầu Sư Diệc Quang.

“Thư kí Đỗ, anh vẫn luôn đi theo Sư tổng —— a không, chủ tịch, chẳng lẽ anh không phát hiện chút gì sao? Chủ tịch đã đính hôn sao? Đối tượng là ai?”

Một hơi quá nhiều vấn đề, Đỗ Nhược Ngu cười tủm tỉm trả lời: “Chủ tịch công tư phân minh, tôi còn không biết rõ bạn bè của ngài ấy nữa là.”

Đồng nghiệp hiển nhiên là không tin, tiếp tục hỏi: “Chắc chắn anh phải biết chút điều gì đó, tại sao không tiết lộ một chút đi? Cô ấy đến từ nhà nào? Cô ấy có giàu không? Cô ấy không thể là người trong công ty được nhỉ, cho nên mới không công khai.”

Không hổ là đội bát quái, đoán rất đúng.

Nhưng Đỗ Nhược Ngu không nói ra, anh vẫn duy trì nụ cười việc công xử theo phép công, nói: “Tôi thật sự không rõ ràng lắm, nếu chủ tịch nguyện ý công khai, tôi nghĩ ngài ấy sẽ công khai thôi.”

Một vài người vẫn đang trò chuyện thì Sư Diệc Quang đột nhiên từ văn phòng bước tới, mọi người giật mình sôi nổi chào hỏi anh ta.

Sư Diệc Quang gật đầu với cấp dưới của mình một cách vô cảm, sau đó quay sang Đỗ Nhược Ngu nói: “Tối nay anh có một bữa tiệc tối nên anh sẽ không về nhà ăn.”

Nói xong, anh ta nhẹ nhàng giúp Đỗ Nhược Ngu nâng kính lên, sau đó sờ lên má vuốt thẳng phần tóc quanh tai anh, động tác hết sức điêu luyện tự nhiên.

Đỗ Nhược Ngu ngây dại.

Những người khác cũng ngây dại.

Về nhà gì?

Sư Diệc Quang còn tiếp tục nói: “Ngày mai là định kỳ kiểm tra con, nhưng chúng ta đều phải tham gia một hội nghị, anh sẽ phái người đi lấy kết quả kiểm tra, em không cần lo lắng.”

Những người khác tiếp tục hóa đá.

Con gì cơ?

Mọi người trông như có thiên thạch rơi xuống trái đất.

Đỗ Nhược Ngu đỏ mặt, tuy rằng anh đã chuẩn bị tinh thần để công khai, nhưng quá đột ngột! Vừa rồi anh còn đang nói Sư Diệc Quang công tư phân minh, kết quả nháy mắt bị vả mặt.

Sư Diệc Quang ném bom xong lại thong thả ung dung rời đi.

Mọi người lại giống bị giải huyệt vây quanh Đỗ Nhược Ngu.

“Thư kí Đỗ! Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Chỉ ngắn ngủn nửa giờ, câu chuyện của Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang đã được lan truyền đến từng nhóm trong công ty.

Đỗ Nhược Ngu suýt bỏ chạy về nhà, vừa thấy Sư Diệc Quang quay lại liền nhảy dựng lên.

“Em còn chưa được điều chuyển, em căn bản không thể ở lại công ty nữa rồi. Tốt nhất anh nên viết một bản tuyên bố giải thích chuyện này đi!”

Sư Diệc Quang không đồng tình: “Giải thích thế nào? Để họ tự tìm hiểu đi.”

Đỗ Nhược Ngu tức giận đến muốn đánh anh ta: “Anh là trời cao hoàng đế xa, nhưng em phải bị phiền toái chết mất.”

Sư Diệc Quang hơi nhếch khóe môi nói: “Vậy chúng ta tìm chỗ trốn đi.”

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, không hiểu anh ta có ý gì: “Trốn đi đâu?”

Sư Diệc Quang sâu kín nói: “Em thấy Châu Phi thế nào?”

Châu Phi, Kenya và Tanzania, Masai Mara và Serengeti.

Để bù đắp cho tuần trăng mật bị bỏ lỡ của họ.