Diệp Hạo Hiên vui mừng khôn xiết đuổi theo cô gái áo trắng trước mặt, sau đó giơ tay giữ lấy khuỷu tay cô, kích động hét lên: “Bích Vân, cuối cùng anh cũng tìm được em!”
Cô gái áo trắng quay đầu ngơ ngác nhìn Diệp Hạo Hiên, mỉm cười nói: “Hình như anh đã nhìn nhầm người rồi!”
“Ngại quá, tôi nhìn nhầm người!”
Khi Diệp Hạo Hiên nhìn thấy gương mặt hoàn toàn xa lạ của cô gái áo trắng, anh rụ tay lại ngay, nụ cười trên mặt cứng đờ, tia sáng trong mắt cũng biến mất.
Cuối cùng bây giờ cô đang ở đâu?!
Diệp Hạo Hiên chán nản trong dòng người vô tận, tiếp tục đi lang thang về phía trước, mặc dù anh biết mình làm như vậy rất ngu ngốc nhưng thật ra anh không còn cách nào khác.
Trời dần về đêm, ánh nắng hoàng hôn buông xuống cuối góc đường.
Một ngày lặng lẽ trôi qua nhưng anh vẫn không tìm được bóng dáng của cô, đi liên tục cả ngày trời, chân nổi hai mục nước rất to, cổ họng khát khô như sắp phun ra lửa.
Thôi, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi rồi hẵng tìm tiếp!
Diệp Hạo Hiên mua chai nước khoáng ven đường, sau đó mở nắp uống hết nửa chai, tìm chiếc ghế dài và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Khi anh gần như tuyệt vọng, điện thoại bỗng nhận được một tin làm anh phấn khích không thôi, một người bạn nói với anh rằng theo nguồn thông tin đáng tin cậy, Giang Bích Vân xuất hiện ở tiểu khu nào đó.
Tin tức này giống như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm Diệp Hạo Hiên phấn chấn tinh thần, ngay sau đó anh chạy đến tiểu khu nào đó với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi sau vài lần hỏi thăm, anh đã đứng trước nhà nơi Giang Bích Vân đang ở.
“Bích Vân… Giang Bích Vân…”
Diệp Hạo Hiên chắp hai tay thành chiếc loa sau đó giơ lên đối diện tòa nhà, liên tục hét tên Giang Bích Vân.
“Bích Vân, cậu nghe đi, hình như bên ngoài có người gọi tên cậu thì phải?” Hà Hạ vỗ tay Giang Bích Vân nghi ngờ hỏi.
Giang Bích Vân nghe vậy, khẽ cong môi lên nói: “Sao lại thế được? Trước mắt ở thành phố này, tớ chẳng quen ai ngoài cậu, chắc là cậu nghe nhầm rồi.”
“Ha ha… Cũng đúng nhỉ!” Hà Hạ cười với Giang Bích Vân, không quan tâm chuyện này nữa tiếp tục ăn cơm tối.
“Giang Bích Vân… Bích Vân… Em xuống đây ddi1”
Diệp Hạo Hiên gần như cạn kiệt toàn bộ sức lực, anh đã hét lên quá nhiều nên má và cổ anh đã đỏ tía.
Bây giờ hai người Giang Bích Vân và Hạ Hà đều nghe thấy tiếng hét, hai người cùng dừng đũa, sau đó nhìn nhau.
“Chúng ta ra cửa sổ nhìn xuống thử xem!”
“Ừ, được!”
Sau đó, Giang Bích Vân và Hạ Hà lần lượt đặt buông chén đũa, mở cửa sổ phòng khách thò đầu ra nhìn xuống dưới.
Sau anh lại xuất hiện ở đây?!
Khi Giang Bích Vân thấy rõ người đứng dưới lầu liên tục gọi tên mình là Diệp Hạo Hiên, lập tức hoảng hốt rụt đầu lại, quay lưng tựa vào cửa sổ, tim đập loạn xạ, ngực phập phồng.
Hạ Hà quay đầu nghi ngờ nhìn vẻ mặt khác thường của Giang Bích Vân, khẽ giơ tay đặt lên vai cô, quan tâm hỏi: “Bích Vân, cậu sao vậy? Nếu người này quấy rối cậu thì chúng ta có thể báo cảnh sát!”
“Không sao đâu.” Giang Bích Vân ngước mắt lên nhìn Hạ Hà lắc đầu, sau đó rũ mắt xuống suy nghĩ một chút rồi lại ngẩng đầu nói với Hạ Hà: “Cậu ở nhà đợi tớ, tớ đi rồi về ngay.”
Vừa dứt lời, cô bước ra ngoài cửa.
Khi Diệp Hạo Hiên thấy Giang Bích Vân thật sự xuất hiện ở cầu thang tòa nhà, anh vui vẻ chạy về phía cô, mở rộng vòng tay và ôm cô vào lòng, thở hổn hển bên tai nói: “Bích Vân, cuối cùng anh cũng tìm được em!”
“Anh đến tìm em làm gì?” Mặc dù Giang Bích Vân cảm động đến mức sống mũi chua xót nhưng mặt cô vẫn lạnh lùng bình tĩnh nhìn Diệp Hạo Hiên.
“Anh đến tìm em về!” Diệp Hạo Hiên đưa tay lên vuốt ve trán của Giang Bích Vân, sau đó nắm cổ tay cô nói: “Đi! Về nhà với anh đi.”
“Diệp Hạo Hiên anh đừng làm loạn nữa được không?!”
Giang Bích Vân hất tay Diệp Hạo Hiên ra sau đó lạnh lùng nói với anh: “Chúng ta đã lớn hết cả rồi, đừng chơi trò gia đình giống con nít nữa được không?!”
Nói xong, cô ngừng một chút rồi hất cằm nhìn Diệp Hạo Hiên, nói tiếp: “Anh dựa vào đâu mà muốn tôi về nhà với anh?! Làm ơn tỉnh táo lại đi, OK?! Em đã dọn khỏi nhà họ Diệp từ lâu rồi, em và anh không còn bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa, bây giờ em chỉ muốn tìm một thành phố xa lạ để bắt đầu lại thôi, anh đừng làm phiền em nữa!”
Những câu nói của Giang Bích Vân giống một xô nước đá dập tắt nhiệt huyết của Diệp Hạo Hiên.
Anh đứng đó ngơ ngác, cặp mày đen rậm khẽ nhíu, ánh mắt buồn bã và mất mát.
Giang Bích Vân thấy Diệp Hạo Hiên tổn thương đứng tại chỗ, trái tim cô chợt đau nhói, tiện đà cô bình tĩnh nói với anh: “Được rồi, cứ vậy đi! Em phải trở về.”
Nói xong, cô xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị nhấc chân vào nhà.
“Bích Vân, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em!” Diệp Hạo Hiên hét lên với bóng lưng Giang Bích Vân như phát điên, sau đó sải bước về phía trước ôm cô vào lòng từ phía sau.
“Khoảng thời gian sau khi em đi, dường như ngày nào anh cũng nghĩ về em, cho dù anh làm gì thì tâm trí anh cũng chỉ có hình bóng của em, cho đến một ngày, anh chợt nhận ra hình như anh đã yêu em hết thuốc chữa.” Diệp Hạo Hiên áp má mình vào má Giang Bích Vân, kể hết tất cả những thương nhớ trong những ngày qua cho cô nghe.
Sau đó anh buông tay ra, xoay người đối mặt với Giang Bích Vân, giơ tay ôm mặt cô, nhìn cô với anh mắt trìu mến, dịu dàng nói: “Cho nên em đồng ý về nhà với anh được không?”
Giang Bích Vân rung động từ tận đáy lòng, cô vội vàng rũ mắt nhìn sang chỗ khác, vươn tay đẩy tay Diệp Hạo Hiên ra, ngước mắt nhìn anh lạnh lùng, nói: “Ngại quá, em không thể đồng ý với anh, anh đừng lãng phí tình cảm và thời gian với em nữa!”
Sau khi nói xong, cô nhanh chóng chạy về phía tòa nhà.
Trước khi Giang Bích Vân vào thang mái, Diệp Hạo Hiên đã hét bên tai cô: “Anh sẽ luôn đợi em! Đợi đến khi em đồng ý mới thôi!”
Cô chui vào thang máy như chạy trốn, ngẩng đầu nhìn con số đang thay đổi không ngừng, mắt chợt nhòe đi, trái tim đau đớn từng cơn.
Thật ra sao cô lại không nhớ và yêu anh cơ chứ?!
Nhưng cô đã không còn đủ vốn để mua món đồ xa xỉ như tình yêu.
Sau khi Hạ Hà thấy Giang Bích Vân trở về, vội vàng hỏi: “"Người đàn ông kia là ai vậy?”
Giang Bích Vân gục vai hơi cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Anh ấy là Diệp Hạo Hiên mà tớ đã kể cho cậu gnhe.”
“Hả? Hóa ra là anh ta!” Hạ Hà kinh ngạc nhìn Giang Bích Vân.
Giang Bích Vân gật đầu với Hạ Hà, sau đó lại đến bên cửa sổ, lúc định thò đầu ra ngoài nhìn thì bỗng rụt lại, nghiêng người nói với cô ấy: “Hạ Hà, cậu nhìn giúp tớ xem, xem anh ấy… Anh ấy đã đi chưa?”
Hạ Hà lập tức làm theo lời cô, cô ấy xoay người lắc đầu với Giang Bích Vân nói: Chưa! Anh ta vẫn còn đứng dưới lầu.”
Giang Bích Vân im lặng nhìn Giang Bích Vân, ý bảo không cần quan tâm đến Diệp Hạo Hiên, cứ làm chuyện của mình đi.
Sau đó, hai người lại quay về bàn ăn, tiếp tục ăn bữa cơm đang dang dở.
Nhưng sau khi Giang Bích Vân nhét đồ ăn vào miệng, cô lại cảm thấy nhạt như nước ốc không muốn ăn nữa, sau khi miễn cưỡng ăn vài ngụm, cô đổ thức ăn thừa trong chén vào thùng rác.
Cô không muốn mình cứ khó chịu nên liều mạng làm việc nhà, rửa hết chén đũa, sau đó lau nhà hai lần.
Hà Hạ nhìn bộ dạng của Giang Bích Vân, cô ấy thấy không nỡ nên nói: “Bích Vân, theo tới thấy, thật ra hai người đều luyến tiếc nhau, cậu nói xem sao cậu phải khổ như vậy chứ?”
Giang Bích Vân nghe vậy ngừng động tác đang làm, sau đó lại tiếp tục vùi đầu lau nhà, chờ đến khi cô ngẩng đầu mới phát hiện trời đã tối đen.
Sau đó tiếng nổ khổng lồ vang lên, tia chớp màu trắng xẹt qua bầu trời đen.
Hà Hạ nhìn đôi mắt khẽ lo lắng của Giang Bích Vân, vội vã chạy đến bên cửa sổ, lại thò đầu ra nhìn xuống dưới, sau đó quay đầu lại bĩu môi nói: “Anh ta chưa đi đâu!”
Giang Bích Vân nghe vậy, ánh mắt càng lo lắng hơn, đôi thay buông thõng bên mình khẽ siết, mím môi ép mình phải về phòng ngủ.
Cô ngồi trên mép giường, ngơ ngác nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, hình ảnh cô và Diệp Hạo Hiên không ngừng hiện lên trong đầu cô, cô càng không muốn nghĩ thì hình ảnh trong tâm trí càng rõ ràng, tim cũng càng ngày càng đau.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi, hạt mưa tí tách trên cửa sổ, gió thổi mạnh làm cửa sổ kêu cót két.
Cho dù thành phố Z là thành phố tỉnh phía Nam nhưng hiện tại chắc hẳn nhiệt độ bên ngoài chưa đến mười độ C, nếu Diệp Hạo Hiên cứ đứng ngoài dầm mưa, chắc chắn sẽ bị cảm.
Sau khi rối rắm suy nghĩ một lúc lâu, Giang Bích Vân vẫn mở cửa phòng ngủ đi đến phòng khách, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, quà nhiên Diệp Hạo Hiên vẫn còn đứng trước nhà.
Trong nháy mắt, dường như trái tim cô bị người ta bóp chặt, sau khi nhắm mắt, cô lập tức xoay người cầm dù lao xuống lầu.
Khi Diệp Hạo Hiên thấy Giang Bích Vân cầm dù xuất hiện ở trước mặt mình, anh vui vẻ nhếch miệng cười nói: “Anh biết em sẽ quay lại tìm anh.”
Giang Bích Vân nhìn tóc Diệp Hạo Hiên đã ướt mưa, hai giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má, nghẹn ngào nói với anh: “Anh mà vậy thì sẽ bệnh đó!”
Diệp Hạo Hiên dang tay ra ôm Giang Bích Vân vào lòng: “Vì em, anh chẳng sợ gì cả, huống chi chỉ bị ướt mưa mà thôi!”