Diệp Hạo Hiên bước lên phía trước đẩy Cổ Tuấn Trì đứng bên cạnh Giang Bích Vân ra, sau đó ôm cô vào lòng mình.
Cổ Tuấn Trì tức giận vì hành động vô lý của Diệp Hạo Hiên, anh ta giơ tay đấm lên mặt Diệp Hạo Hiên, mắt phừng phừng lửa.
Diệp Hạo Hiên cũng hoàn toàn phẫn nộ, anh đẩy Giang Bích Vân ra, sau đó đánh về phía Cổ Tuấn Trì, đầu tiên là đá Cổ Tuấn Trì ngã xuống đất, sau đó cong lưng đấm lên người Cổ Tuấn Trì.
Đầu tiên Cổ Tuấn Trì giơ hai tay lên che mặt, sau đó nhân cơ hội Diệp Hạo Hiên bất cẩn, cố hắng xoay người đè anh xuống phía dưới, đấm lên mặt và người Diệp Hạo Hiên như mưa.
Giang Bích Vân ngẩn người nhìn hai người đàn ông tức giận đánh nhau như thú dữ, sau đó chạy đến la lên can ngăn: “Hai người đừng đánh nữa!”
“A...”
Trong lúc vô ý, Giang Bích Vân bị Cổ Tuấn Trì đẩy ra, sau đó cô ngã xuống đất, nhíu mày đau đớn kêu lên.
Cổ Tuấn Trì thấy thế vội vàng thả Diệp Hạo Hiên ra, sau đó hai người cùng đi vè phía Giang Bích Vân, mỗi người nắm một tay của cô, chuẩn bị đỡ cô đứng lên.
“Bv, em có sao không?!” Diệp Hạo Hiên vừa đau lòng vừa sốt ruột nhìn Giang Bích Vân hỏi.
Sau khi Cổ Tuấn Trì phát hiện mình lỡ tay, cực kỳ hối hận nhìn Giang Bích Vân: “Bv, xin lỗi em!”
Lúc này, đúng lúc nhân viên an ninh trực đêm đến đây, sau khi họ nghe có tiếng đánh nhau thì nhanh chóng chạy đến.
Vì thế, trò cưởi này kết thúc tại đây.
Giang Bích Vân giống như cô giáo chủ nhiệm trung học, lần lượt nghiêm khắc phê bình Diệp Hạo Hiên và Cổ Tuấn Trì, sau đó lê cơ thể bị đánh đau nhói về chung cư.
Cô thật sự không biết mình đã trêu chọc ai, cuộc sống đang êm đẹp bị hai người đàn ông này lật tung lên!
Phiền! Đúng là phiền muốn chết!
Từ giờ trở đi, hai người đàn ông này xuất hiện ở đâu thì cô sẽ không đến đó nữa! Chỉ cần là điện thoại hay tin nhắn của hai người đàn ông này thì cô sẽ không bắt máy hay trả lời, tránh được bao nhiêu thì tránh!
Sau khi âm thầm quyết định xong, cảm xúc phiền muộn của Giang Bích Vân dần bình tĩnh, một lát sau, cô chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, cô vẫn vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, chuyên tâm vào công việc với tinh thần sảng khoái tràn trề năng lượng.
Buổi chiều, bỗng nhiên thư ký giám đốc gọi điện thoại nội bộ cho Giang Bích Vân: “Quản lý Giang, giám đốc mời cô đến văn phòng.”
“Được, tôi đến ngay.” Giang Bích Vân trả lời lịch sự, sau đó cúp máy đến văn phòng giám đốc.
Ông chủ công ty này là người Đài Loan, khởi nghiệp bằng công việc xuất nhập khẩu, bây giờ đã hơn năm mươi tuổi. Bình thường tương đối hiền lành thân thiện, Giang Bích Vân đã từng tiếp xúc với ông ta hai lần, ấn tượng khá tốt nhưng cô không biết tại sao hôm nay bỗng dưng ông chủ lại gọi cô sang.
“Cốc cốc cốc...”
Giang Bích Vân đứng ngoài cửa phòng giám đốc, giơ tay gõ cửa nhẹ nhàng.
“Mời vào!”
Một giọng nói già nua của đàn ông trung niên vang lên từ trong cánh cửa.
“Giám đốc Ngô, xin hỏi ông tìm tôi có việc gì không?” Giang Bích Vân khoanh tay đứng trước bàn làm việc của Ngô Thắng Huy mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Ngô Thắng Huy phức tạp nhìn Giang Bích Vân trước mặt, sau đó cười nói: “Tiểu Giang, cô ngồi xuống trước đi.”
Từ ánh mắt của Ngô Thắng Huy, Giang Bích Vân cảm thấy có gì đó là lạ, cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta: “Giám đốc Ngô, có chuyện gì mời ông cứ nói thẳng, không sao.”
Ánh mắt của Ngô Thắng Huy tránh né, cười nói: “Tôi biết cô là người có năng lực làm việc rất mạnh, hơn nữa còn làm việc cực kỳ nghiêm túc, nhưng có lẽ công ty chúng tôi không hợp để cô phát triển lâu dài. Bởi vì theo tôi được biết, lúc trước cô từng làm quản trị vận hành thị trường cao cấp.”
Mẹ nó, rõ ràng là muốn đuổi cô đi!
Giang Bích Vân nghe vậy, lòng giật thót, cô cong môi cười hỏi: “Không biết có phải tôi đã mắc sai lầm gì trong công việc hay không, nếu có gì sai sót, mong giám đốc Ngô chỉ bảo cho.”
“Không có không có, ngược lại, tôi rất thích cô. Tôi cũng là người quý trọng nhân tài, tôi sợ sẽ trì hoãn tương lai của cô.” Ngô Thắng Huy mỉm cười giải thích với Giang Bích Vân.
Sau đó ông ta móc tấm danh thϊếp trong túi ra đưa cho Giang Bích Vân: “Nếu cô đồng ý, tôi có thể giới thiệu cô đến công ty này làm.”
Giang Bích Vân cụp mắt nhìn danh thϊếp trong tay Ngô Thắng Huy, sau đó nhìn thằng vào hàng mi của ông ta: “Giám đốc Ngô, tôi hiểu lòng tốt của ông, nếu đã vậy, tôi nghĩ tôi không cần ở lại công ty nữa, càng không cần phải đến công ty của bạn ông.”
Nói đến đây, cô ngừng lại, ánh mắt nhìn Ngô Thắng Huy trở nên sắc bén, cô nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn rất muốn biết tại sao ông nhất quyết sa thải tôi để sau này tôi sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa.”
“Khụ khụ…”
Ngô Thắng Huy xấu hổ ho nhẹ, nhìn Giang Bích Vân với ánh mắt tiếc nuối và nhắc nhở: “Dù năng lực làm việc của cô rất mạnh nhưng vẫn phải quan tâm đến những mối quan hệ giao tiếp thường ngày, đừng tùy tiện đắc tội người khác.”
Chẳng lẽ ý ông ta là bởi vì cô đã đắc tội với người không nên đắc tội nên cô mới bị đuổi việc?
Nhưng cô thật sự không biết cuối cùng mình đã đắc tội với thần thánh phương nào!
“Cảm ơn giám đốc Ngô đã nhắc nhở.” Giang Bích Vân nói xong, đứng dậy khỏi ghế, bước ra khỏi văn phòng.
Sau khi cô lãnh tiền lương xong, ôm đồ dùng văn phòng của mình bước ra khỏi tòa nhà làm việc, hàng nghìn câu chửi thế đang dâng trào trong lòng cô, cuối cùng ranh con nào lại thiếu đạo đức đến mức muốn chỉnh cô?!
Haiz… Chẳng lẽ đây là khó khăn tuổi trẻ trong truyền thuyết hay sao?!
Giang Bích Vân trở về căn hộ thuê với cảm giác hụt
hẫng tột độ, sau hai ngày bình tĩnh suy nghĩ, cô quyết định rời khỏi thành phố S và đến một thành phố xa lạ khác để bắt đầu lại.
Nhưng cô nên đến thành phố nào để bắt đầu lại đây?
Bỗng nhiên đầu cô chợt lóe lên một cái tên.
Hà Hạ, bạn thân nhất của cô thời đại hoc, sau khi tốt nghiệp đã một thân một mình đến thành phố Z. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua hai người không liên lạc với nhau nhưng Giang Bích Vân vẫn muốn thử liên lạc với Hà Hạ, có lẽ cô có thể biết được một ít thông tin tìm việc từ phía Hà Hạ.
Sau đó, Giang Bích Vân đăng nhập QQ đã vô dụng suốt nhiều năm, tìm được thông tin liên lạc của Hà Hạ trong group lớp, hơn nữa nhanh chóng liên lạc với cô ấy.
Khi Hà Hạ biết tình hình hiện tại của Giang Bích Vân, cô ấy đã thuyết phục cô đến thành phố Z phát triển hơn nữa sẽ cung cấp nơi ở tạm thời cho cô.
Sau khi suy nghĩ một lát, Giang Bích Vân đồng ý. Sau đó dọn dẹp đồ đạc trong vòng ba ngày, xử lý đồ cũ, thu dọn hành lý, … Sau khi xử lý hết tất cả mọi thứ, cô đặt vé máy bay sáng hôm sau đến thành phố Z.
Ngày Giang Bích Vân đi, Diệp Hạo Hiên đến nhà tìm cô nhưng bất ngờ phát hiện nhà đã trống không, gọi điện thoại cho cô nhưng lại không có ai bắt máy.
Bất đắc dĩ lắm, Diệp Hạo Hiên chạy đến công ty Giang Bích Vân làm việc, vọt thẳng vào phòng làm việc của Ngô Thắng Huy, dùng thân phận giám đốc tập đoàn nhà họ Diệp ép ông ta nói ra nguyên nhân Giang Bích Vân từ chức.
“Là… Là con gái của giám đốc Quan bảo tôi làm thế.” Ngô Thắng Huy bị ép đành phải thú nhận sự thật.
Ngay lập tức, Diệp Hạo Hiên đã hiểu cuối cùng chuyện gì đang xảy ra, lần trước Quan Tư Lăng đến tìm anh, đúng lúc thấy vết bầm trên mặt anh, cứ quấn lấy anh hỏi rốt cuộc tại sao anh bị như vậy, anh không còn cách nào khác đành phải nói là vì anh đánh nhau với người ta.
Nhưng tại sao cô ta lại tra ra được anh đánh nhau vì Giang Bích Vân?!
Không, điều này không quan trọng, quan trọng là anh phải tìm được bây giờ Giang Bích Vân đang ở đâu.
Vì vậy, Diệp Hạo Hiên lập tức bước ra khỏi văn phòng của Ngô Thắng Huy, sau đó nhấc điện thoại lên gọi cho Quan Tư Lăng, giọng cực kỳ tệ: “Tôi nghe nói cô đã làm Bích Vân mất việc, bây giờ không thấy cô ấy đâu, cô nói xem phải làm thế nào?!”
“Hả?! Cái gì?! Anh Hạo Hiên anh đang nói gì vậy? Em không hiểu!” Quan Tư Lăng giả vờ ngây thơ nói.
Nhưng sau khi cô ta nghe được tin Giang Bích Vân mất tích, lòng vui như nở hoa.
Diệp Hạo Hiên giận đến mức nghiến chặt răng, siết chặt điện thoại, lạnh lùng nói: “Tôi mới vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Ngô Thắng Huy, cô có cần tôi quay lại chất vấn ông ta trước mặt cô không?!”
Lão già vô dụng này!
Quan Tư Lăng thấy mọi chuyện đã bại lộ, không còn cách nào khác đành phải mỉm cười nói: "Anh Hạo Hiên, anh bớt giận! Người ta thấy anh bị ức hϊếp nên xả giận giúp anh thôi mà!”
“Không… Tôi…”
Diệp Hạo Hiên giơ tay vỗ trán, bây giờ anh đã bị Quan Tư Lăng làm cho tức đến mức không biết nên nói gì, anh cảnh cáo cô ta rồi cúp điện thoại.
Sau đó anh sai người di điều tra hỏi thăm về thông tin đi lại trong hai ngày này của Giang Bích Vân, thoáng chốc anh đã nhận được tin cô đã bay đến thành phố Z.
Cô đến thành phố Z? Cô đến đó làm gì?
Không quan tâm! Anh sẽ đi tìm cô, hơn nữa chắc chắn anh sẽ đưa cô trở lại!
Ngay sau đó Diệp Hạo Hiên đặt chuyến bay nhanh nhất đến thành phố Z, anh đi thẳng đến sân bay mà không thu dọn hành lý, tại sân bay, anh liên lạc với người quen ở thành phố Z để họ nhanh chóng vận dụng các mối quan hệ tìm kiếm tung tích của Giang Bích Vân.
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Diệp Hạo Hiên lên xe của người bạn đã đến đây từ trước rồi đến khách sạn với bạn, chuẩn bị thảo luận với những người khác, chia khu ra tìm tung tích của Giang Bích Vân.
Sau khi đến khách sạn, có người gợi ý có thể trực tiếp sử dụng hệ thống định vị GPS điện thoại để xác định vị trí cụ thể của Giang Bích Vân nhưng số điện thoại cũ của cô đang trong trạng thái tắt máy.
Sau đó, trong nháy mắt, hai ngày trôi qua, Diệp Hạo Hiên đỏ mắt nhưng anh vẫn không tìm được tung tích của Giang Bích Vân.
Anh thất vọng bước đi trên con đường thành phố Z, nhìn dòng người mênh mông, dù hi vọng mong manh nhưng anh vẫn cầu mong mình sẽ được gặp Giang Bích Vân.
Bỗng nhiên, ánh mắt anh sáng lên, chẳng phải người phụ nữ trước mặt anh là cô hay sao?!