Quý Uyên là học nhảy cấp.
Kỳ thật hắn so với tôi còn nhỏ hơn hai tuổi, nhưng ở trước mặt tôi luôn thành thục như một người anh.
Tôi còn đã từng cùng hắn hôn môi.
Ở dưới tàng cây hoa phượng trong trường học, khi đó sắc trời có hơi chút tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy lỗ tai Quý Uyên đỏ lên.
Hắn nói: “Nghiên Nghiên, tháng sau là sinh nhật bạn.”
“Tớ đã lên kế hoạch, nhất định sẽ cho bạn một sinh nhật cả đời khó quên.”
Hắn nói không sai.
Tôi đích xác, vĩnh viễn cũng không quên được một ngày kia.
oOo
Quý Uyên là một người thực thông minh.
Trên việc học không cần quá nỗ lực, đã có thể lấy được thành tích tốt.
Ở trên chuyện làm bá vương trường học, hắn đồng dạng cũng là không thầy dạy cũng hiểu.
Tỷ như, làm người từ phòng thí nghiệm lấy thuốc thử hóa học lại đây, ngay trước mặt tôi đổ vào cái ly của tôi.
Kêu mấy nữ sinh trước và sau bàn đè tôi lại, gọi mấy nam sinh hút thuốc trong lớp tới, bảo bọn họ gạt tàn thuốc lên đầu tôi: “Nghiên Nghiên cô đoán xem, có thể nào đốt cháy tóc của cô hay không?”
Chờ khói bụi rơi xuống một lớp thật dày trên đầu, da đầu tôi nóng đến phát đau, bọn họ lại đẩy mạnh tôi đến WC, ấn đầu của tôi vào trong nước lạnh, liều mạng nhấn xuống, nói muốn giúp tôi gội đầu.
Đã từng là bạn trai nên Quý Uyên thực hiểu kỳ sinh lý của tôi.
Cho nên, hắn cố ý ở lúc kỳ kinh nguyệt của tôi tới, giúp tôi báo danh tham gia nội dung 3000 mét đường dài trong hội thể thao.
“Không thể xin nghỉ, Nghiên Nghiên.”
Hắn một bên dán số báo danh ở phía sau lưng tôi, một bên ôn nhu mà nói ra lời tràn đầy ác ý,
“Bằng không, kỳ sinh lý tháng sau, cô sẽ phải chạy một vạn mét.”
Châm chọc một lần lại một lần xẹt qua làn da phía sau lưng, thẳng đến khi trọng tài ở ngoài sân thổi còi, hắn mới giúp tôi dán xong.
Ngày đó, tôi chạy đến vòng thứ sáu, té xỉu ở trên đường băng.
Quý Uyên đưa tôi về nhà.
Trước kia hắn đã từng tới nhà tôi, nhưng với thân phận bạn trai.
Tôi mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy hắn tìm kiếm ở trên bàn học của tôi, nhét thứ gì đó vào trong túi của chính mình.
Buổi tối, mẹ tôi trở về, pha thuốc hạ sốt cho tôi uống.
Tôi ôm ly nước nóng, nghe thấy mẹ chần chờ hỏi:
“Nghiên Nghiên, gần đây sắc mặt con kém như vậy, lần trước trên mặt còn có thương tích, có phải, có phải……”
Câu nói kế tiếp không thể nói thêm gì nữa.
Tôi lập tức đã hiểu ý của mẹ.
“Là do chính con không cẩn thận.” Tôi khàn khàn giọng nói, “Gần đây tiến độ chương trình học tương đối nhanh, con có đôi khi thức đêm học, cho nên ngủ không đủ giấc.”