“Thật lòng xin lỗi đã gây ra chuyện như vậy.”
“Đều do tôi quản giáo không nghiêm mới khiến con trai ngài chịu thống khổ như vậy.
“Cho dù trong trường hợp nào, thậm chí ngay cả khi đối mặt với nữ hoàng, Kiều Triệt cũng chưa từng cúi đầy thấp đến như vậy, chỉ vì muốn hạ mình xin lỗi thay em trao.
Vì sức khỏe không tốt, cha Tưởng Kính Tư ngồi trên xe lăn nhìn người đàn ông mà ông từng xem là mục tiêu và là tấm gương để noi theo, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp.
Cha Tưởng Kính Tư vẫn tha thứ cho đối phương như trong dự kiến —— Rốt cuộc mấy năm nay, biểu hiện của hai anh em Kiều gia thật sự quá loá mắt, hiện tại anh trai mà cha hắn luôn kỳ vọng lại phân hoá thành Omega. Hai nhà Kiều Tưởng đã không còn thế lực tương đương như trong mắt người ngoài.
Đề tài cuối cùng cũng chuyển từ trên người anh hắn sang người hắn. Ánh mắt của Kiều Triệt cuối cùng cũng đặt lên người Tưởng Kính Tư.
“Con trai của tôi rất sùng bái ngài.” Người đàn ông ngồi trên xe lăn xoay người nắm lấy cánh tay buông lỏng bên hông của Tưởng Kính Tư, kéo hắn đến trước mặt Kiều Triệt, “Nếu sau này có cơ hội trở thành đồng đội với nhau thì xin ngài hãy chăm sóc nó nhiều hơn.”
Kiều Triệt sao lại không hiểu ông muốn dùng lời xin lỗi đổi lấy tiền đồ cho con thứ được chứ?
Hắn và Tưởng Kính Tư bốn mắt nhìn nhau một lát, thanh niên trước mắt có đôi đồng tử màu xám nhạt, đôi mắt bình tĩnh như hồ thu khiến hắn sinh ra vài phần hứng thú. Cho nên hắn vui vẻ đưa ra lời hứa hẹn, đồng thời vươn tay ra, “Sẽ có cơ hội.”
“Quân bộ hoan nghênh những nhân tài như cậu.”
......
Sau khi kết thúc thời hạn cấm túc, Kiều Chử trở về trường quân đội, chuyện đầu tiên cậu làm là nghe theo lời anh cả nói “Xin lỗi” với tên học sinh bình dân thấp kém kia.
Cậu dắt theo một đám tay sai, mênh mông cuồn cuộn đi tìm đối phương. Đối phương gióng như lời cậu nói, thân là một người bình thường, màu da ngăm đen hơn những học sinh quý tộc không nói, ngay cả mái tóc cũng là loại màu nâu xám xịt càng khiến Kiều Chử khinh thường.
Nhưng cậu đã đồng ý với anh cả, khi quay về trường sẽ nói xin lỗi với đối phương.
Trên trán vì dán thêm băng cá nhân nên màu da càng thêm đen Kiều Chử không chút che giấu sự khinh thường của bản thân với loại tiện dân này. Cậu ngẩng đầu nói, “Tôi xin lỗi với cậu.”
“Cậu còn biết nói xin lỗi?” Đối phương không chút nhân nhượng vì gia thế của cậu.
“Vốn là không nhưng ai bảo anh tôi lại bảo tôi phải nói xin lỗi với cậu chứ.” Kiều Chử tiện tay kéo ghế bên cạnh qua ngồi lên, nhóm chó săn sau lưng cậu cũng đi lên, đè bả vai đối phương lại, kéo tay đối phương về sau bắt cậu ta quỳ xuống. Khi cậu ta ra sức giãy dụa, Kiều Chử không nhanh không chậm cúi người xuống.
Sinh ra là bình dân, không có bối cảnh sau lưng, toàn dựa vào thiên phú của bản thân mà trúng tuyển vào trường, thanh niên bị người nắm tóc ép ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm Kiều Chử.
“Thật xin lỗi.”
Kiều Chử không chút thành ý nói lời xin lỗi, rồi ngạo mạn vỗ vỗ mặt cậu ta —— Cảm giác thô ráp như trong dự kiến, còn cứng cứng, thậm chí vì phẫn nộ mà thiếu chút nữa đã cắn lên tay Kiều Chử.
Nếu không phải trước đó Kiều Chử mới chọc đến phiền toái, trước khi về trường còn bị Kiều Việt cảnh cáo thì cậu chắc chắn sẽ ra tay.
Khi Kiều Chử xin lỗi xong, ung dung đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tưởng Kính Tư trong góc dường như đã nhìn thấy tất cả.
Tưởng Kính Tư bình thường nhất định sẽ ngăn cản những chuyện như vậy. Nhưng hôm nay, hắn chỉ đứng ở đó nhìn qua.
Khi chạm mắt với Kiều Chử, Tưởng Kính Tư không nhịn được lộ ra vài phần chán ghét, xoay người rời khỏi.
Kiều Chử nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy vô cùng kinh ngạc —— Trước khi nhập học đến nay, trước giờ cậu chưa từng chiếm được chỗ tốt trên người Tưởng Kính Tư. Hơn nữa cậu còn làʍ t̠ìиɦ với anh trai Omega của hắn, hắn sao lại chủ động thoái nhượng chứ?
“Này —— đó là Tưởng Kính Tư sao?” Bởi vì phản ứng đối phương quá kỳ lạ, Kiều Chử nhịn không được dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng người đứng bên cạnh hỏi thử.
Nhận được đáp án khẳng định, Kiều Chử khó hiểu nhíu mày, “Sao cậu ta lại trốn tránh tôi?”
Cậu vô ý đem câu hỏi trong lòng nói ra, chó săn bên cạnh tôi một câu cậu một câu nói ——
“Có thể là do cậu ngủ với anh trai cậu ta nên muốn nhường nhịn cậu một chút không?”
Kiều Chử cảm thấy có chút vô lý, cậu ngủ với anh hắn, hắn đáng lý là muốn gϊếŧ cậu mới đúng.
“Vậy có thể là do không xác định bản thân có thể phân hoá thành Alpha? Trở thành Omega như anh cậu ta?”
Nghe thấy những suy đoán này, Kiều Chử vẫn nhíu mày—— tuy thành tích của Tưởng Kính Tư ở trường rõ như ban ngày, nhưng anh hắn, không phải cũng là người bị mọi người cho rằng sẽ phân hóa thành Alpha cuối cùng lại trở thành Omega đó sao?
Nếu Tưởng Kính Tư phân hoá thành Omega, cậu nhất định sẽ đề nghị anh cậu cưới hắn. Kiều Chử không phải do có ác ý nên mới nghĩ như vậy —— Cậu có hai anh trai, vì công việc bận rộn nên vẫn chưa tìm được người yêu nhưng Alpha mạnh mẽ như vậy càng khó tìm được Omega phù hợp.
Kiều Chử tuy rằng đã làʍ t̠ìиɦ với Omega, nhưng cậu vẫn chưa phân hoá, năng lực vẫn còn hữu hạn, người bên cạnh, nếu không phải đang trong tình trạng giống cậu thì cũng là Alpha vừa phân hóa Alpha không lâu. Bọn họ đối với Omega mà nói, kích thước của thứ kia đã đủ dùng nhưng so với những Alpha trưởng thành mạnh mẽ thì phương diện đó lại kém hơn không ít. Kiều Chử vẫn còn nhớ như in trong một là Omega đã từng quan hệ cũng không thể xuống giường được, tinh d!ch bắn ra có thể bắn từ tử ©υиɠ vào dạ dày.