Trong đại điện, một tiểu nha hoàn mặc bộ y phục cung nữ màu hồng bước ra, thấy Hoàng Thượng đang giận dữ, nàng ta hoảng hốt đến mức chân tay run rẩy "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng... Nương nương vừa mới ngủ trưa dậy."
Vừa nói xong, một âm thanh của nữ tử vang lên.
"Hoàng Thượng...?"
Có lẽ vì chưa hoàn toàn tỉnh giấc, mái tóc dài xõa xuống sau lưng, nàng đi chân trần giẫm lên thảm lông mềm mại mà Hoàng Thượng đã chuẩn bị cho nàng, sợi lông tối màu khiến cho đôi chân của nàng càng thêm trắng trẻo.
Nàng không trang điểm, gương mặt trắng ngần, đôi mắt còn vương chút ngái ngủ và mơ màng: "Có chuyện gì vậy?" Nàng dụi mắt, vô thức tìm kiếm sự âu yếm từ Hoàng Thượng, bước tới nắm lấy tay áo của hắn.
Hoàng Thượng tức giận hất tay nàng ra, ném hai tờ giấy xuống người nàng: "Ngươi tự xem đây là cái gì!" Hắn tức đến mức vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
"Hả?"
Nàng không hiểu, nhưng hành động thô bạo của Hoàng Thượng khiến cho nàng bị tổn thương, nàng lập tức tỉnh táo, do dự một chút rồi cúi xuống nhặt hai tờ giấy ở dưới đất lên.
Càng xem càng cảm thấy không ổn, sắc mặt nàng cũng trở nên kỳ lạ, xem xong, nàng ngập ngừng hỏi: "Cái này... là của ai viết?"
Hoàng Thượng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lâm Thời Trà, cố gắng tìm kiếm dấu vết trong sắc mặt của nàng, cơn giận đang dâng trào, tựa như một ngọn lửa thiêu đốt, suýt chút nữa thiêu rụi cả lý trí.
Sức lực của hắn quá lớn, Lâm Thời Trà hầu như không thể tự đi được, trong cung điện rộng lớn, nàng bị ném lên giường, lưng va mạnh vào giường, khiến nàng đau đớn, đôi mắt nàng đỏ cũng đỏ ửng lên.
“Ngươi đang làm bộ làm tịch gì với trẫm vậy!” Hoàng Thượng áp sát, một tay siết chặt cổ nàng, ánh mắt như muốn bốc lửa.
Lâm Thời Trà mặt đỏ bừng: "Ta thật sự không biết…” Nàng vừa lúng túng lại vừa đáng thương.
Y phục bị xé rách, chiếc váy lụa mỏng manh rơi rạc khắp nơi, trông thật tội nghiệp.
Thái tử Nguy Dịch Dao trốn sau màn che, nơi này ánh sáng tối tăm, nhưng cũng nhờ vậy mà y cảm nhận rõ rệt hơn, chiếc giường chỉ cách y một cánh tay đang rung chuyển, tiếng rêи ɾỉ của nàng bị chèn ép, theo sau đó là hơi thở nặng nề của nam nhân.
Bàn tay đang buông thõng dần siết chặt lại, Nguy Dịch Dao thở không thông, nhịp tim trở nên gấp gáp, mạch máu ở thái dương như muốn vỡ ra.
Cứ luôn như vậy… luôn là như vậy…
Lâm Thời Trà bị động chịu đựng trên giường, mặc dù nàng thể hiện rất đau đớn, nhưng thực ra lại hơi có chút hưởng thụ.
Trong lúc này, hệ thống phát ra nội dung cốt truyện, khi phát sóng quá nhiều, Lâm Thời Trà cảm thấy đầu óc đau nhói, sắc mặt lập tức tái xanh.
Hoàng Thượng chỉ nắm nhẹ vòng eo của nàng, chú ý đến sắc mặt nàng, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt đôi chút, dù du͙© vọиɠ chiếm hữu vẫn đang dâng cao, nhưng động tác của hắn cũng đã nhẹ nhàng hơn.
Xem xong cốt truyện, Lâm Thời Trà gần như muốn đá tên nam nhân mà mình đang phải chịu đựng xuống giường.
Nhưng hắn là Hoàng Thượng, nàng tạm thời chưa đủ khả năng để làm vậy.
Nguyên chủ chính là nữ nhi của Thị Lang, từ nhỏ tính cách đơn thuần, ngây thơ, đáng yêu, yếu đuối, đã được định sẵn một mối hôn sự thanh mai trúc mã của nàng từ tấm bé.
Cốt truyện này có thể gọi là phiên bản cổ đại của cưỡng ép cướp đoạt.
Hoàng Thượng cải trang đi vi hành, đã nhìn trúng dung mạo của nguyên chủ, nhưng vì nàng ấy đã có hôn ước nên không thể cướp được, thế là hắn đã sử dụng chút thủ đoạn. Vốn dĩ Hạ Tầm- thanh mai trúc mã của nàng là người đã đính hôn với nàng, nhưng Thị Lang biết được có áp lực từ trên, nên đành phải gả nhị tiểu thư trong phủ là Lâm Thời Vy cho Hạ Tầm.
Bởi vì khi đó chỉ nói đến đích nữ của Lâm phủ, không chỉ định là ai, Lâm Thời Vy cũng là đích nữ trong phủ.
Cho nên khi nguyên chủ đến tuổi cập kê, nàng ấy phải vào cung tham gia tuyển tú. Nàng ấy không chịu, đã nói với Hạ Tầm rằng sẽ cùng nhau trốn đi, nhưng vào ngày chạy trốn, Hạ Tầm đã không đến, nguyên chủ là một nữ tử yếu đuối, lại có thể chạy đi đâu xa, trên đường gặp vô vàn khó khăn, nếu không có Hoàng Thượng kịp thời xuất hiện thì chắc hẳn nàng ấy đã gặp nạn nơi hoang dã.
Từ đó, nàng ấy đã tuyệt vọng, vô cảm nghe theo sự sắp xếp của cha nương vào cung tham gia tuyển tú.
Quá trình tuyển tú dài đằng đẵng và đầy khổ sở, ở trong cung nguyên chủ đã quen biết được Thái tử, nhưng nàng ấy không biết đó là Thái tử. Thái tử bị nàng ấy cuốn hút, xin Hoàng Thượng ban hôn, nhưng Hoàng Thượng lại từ chối.
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng phong nàng làm Quý phi.
Đến đây, nguyên chủ vẫn chưa hắc hoá, chỉ là sau này nàng ấy biết được sự thật, hóa ra Hoàng Thượng vì để có được nàng ấy mà đã hứa hẹn với Thị Lang, Thị Lang thậm chí vì một chức quan mà bán nữ nhi của mình.
Hơn nữa, sau khi Hạ Tầm và Lâm Thời Vy thành thân, Lâm Thời Vy nhanh chóng có thai, nguyên chủ không thể chịu đựng, lập tức hắc hoá, bắt đầu con đường báo thù.
Nàng ấy biết Thái tử thích mình, nên cố tình quyến rũ y, nhưng nàng cũng thông minh, chưa bao giờ để Thái tử thành công, mỗi lần chỉ cho y nếm chút ngọt ngào mà thôi. Nhưng mà Nhϊếp Chính Vương lại là một bất ngờ.
Hắn là người được Hoàng Thượng tin cậy nhất, danh hiệu Nhϊếp Chính Vương nghe có vẻ lớn, nhưng thực quyền ở đây không nhiều, nhưng không thể phủ nhận Nhϊếp Chính Vương được Hoàng Thượng tin tưởng, cũng biết nhiều điều.
Nguyên chủ vô tình thu hút Nhϊếp Chính Vương, nàng ấy không nghĩ hắn lại thích mình, nhưng nam nhân thì luôn tham lam, nếu hắn có ý thì nguyên chủ cũng đành nhận lấy.
Nguyện vọng của nguyên chủ là để Hoàng Thượng phải trả giá.
Cuối cùng, nàng ấy không đạt được mong ước đó, bị Hoàng Thượng phát hiện quyến rũ Nhϊếp Chính Vương và Thái tử, sau đó bị hắn gϊếŧ.
Hoàng Thượng đã tốn bao nhiêu công sức để có được nguyên chủ, cũng không phải là vì yêu nàng ấy, chỉ vì cái mới lạ của điều không thể có được, đối xử với nàng ấy như một món đồ chơi, thực sự có mấy phần chân thành?
So với Nhϊếp Chính Vương và Thái tử, đương nhiên Nhϊếp Chính Vương quan trọng hơn một chút.
So với đất nước và vương triều, nàng ấy chỉ là một nữ nhân, thì có nghĩa lý gì?
Vậy thì nàng sẽ lật đổ giang sơn của hắn, phá hủy quốc gia của hắn.