"Trước khi cô ấy đi, đã muốn các cậu tìm đóa hồng thuộc về mình, các cậu quên hết rồi sao?"
Hoắc Dĩ Nam chịu được sao? Chẳng phải đêm nào cũng nhớ cô đến mức đau lòng sao?
Chẳng qua anh ấy giấu nhẹm vào trong mà thôi.
Tình cảm của anh ấy không ít hơn bất kỳ ai, chỉ là anh ấy lý trí, hiểu chừng mực.
Khóe môi Biên Hành giật giật: "Tôi biết rồi." Anh ấy nhớ tới Tiểu Duyệt, lại nhớ tới Lâm Thời Trà.
Trì Tỉnh ném lon bia đã uống cạn về phía hàng rào sân thượng, lon bia đập trên mặt đất xi măng, phát ra tiếng vang.
Anh vừa uống vừa xem bức thư kia, giấy viết thư đã ố vàng, có vài chữ còn khá mờ, có thể thấy nó đã tồn tại rất lâu. Nhìn một chút, anh lại chảy nước mắt.
Anh chật vật lau khóe mắt, nhét giấy vào túi.
"Chẳng phải là chấp nhận hiện thực thôi à, ai nói ông đây trốn tránh." Trì Tỉnh ngửa đầu uống một hớp bia.
Dòng chữ của cô không ngừng xuất hiện trong đầu.
[.. Mình không hy vọng các cậu đắm chìm trong cái chết của mình, sinh mệnh con người rất dài.. Rồi các cậu sẽ gặp được đóa hồng thuộc về các cậu thôi.. Mình hy vọng các cậu có thể sống thật tốt, mình sẽ mãi mãi theo dõi các cậu ở trên trời..]
Trì Tỉnh không biết rốt cuộc bản thân có say hay không, dang tay nằm trên đất.
Mẹ Trì Tỉnh gọi điện thoại tới, đỗ chuông hơn mười tiếng anh mới bắt máy.
"Con trai à, dì của con đã giới thiệu cho con một cô gái, mẹ vừa mới nhìn ảnh chụp, trông rất xinh đẹp, con bé làm biên tập viên ở công ty văn hóa, hôm nào con rảnh thì gặp mặt con bé một lần, xem thử cảm giác được không nhé? Nếu không được thì mẹ cũng không ép con."
Trì Tỉnh im lặng hồi lâu, nhìn bầu trời xanh mây trắng phía sau lon bia, giọng khàn khàn: "Vâng."
"Con, con đồng ý sao!"
"Con đồng ý." Nói xong, Trì Tỉnh cúp điện thoại.
Là nên nhìn về phía trước, mười năm yêu cậu nhất đó, cuối cùng cũng phải trôi qua.
Đây là điều cậu muốn thấy đúng không?
Trà Trà.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ [Vườn Trường Luyến Ái], đạt được cấp đánh giá SSS!]
Lâm Thời Trà rút ý thức ra, đứng xoa đầu trong thức hải, đưa bản thân vào cơ thể nguyên chủ sẽ ảnh hưởng đến bản thân, chẳng qua không ngờ lại ảnh hưởng nặng như vậy, nói thật, cô chỉ là đang diễn vai nguyên chủ, cô sẽ làm thế nào, cô sẽ nói thế nào.
Nhưng cốt truyện này thực sự quá bi thương rồi.
Lâm Thời Trà thở dài.
[Chuyển tiếp nhiệm vụ hoàn tất, kí chủ cần thay thế nguyên chủ trong [Hoàng Sủng] hoàn thành toàn bộ cốt truyện, chúc nhiệm vụ của bạn thuận lợi.]
Cảm giác mất trọng lượng quen thuộc kéo tới.
Lâm Thời Trà cảm giác được có một bàn tay vuốt ve bàn chân ngọc ngà của nàng, chân ngứa ngáy, nàng rụt ngón chân lại, mở mắt.
Nam tử vấn ngọc quan đập vào mắt, áo bào đen hơi lệch, lộ ra bờ ngực, y nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại, một tay sờ chân ngọc của nàng, mắt hoa đào cong lên, cười như không cười, trông cực kỳ quyến rũ.
Dung nhan này nghịch thiên thật đấy.
"Hôm nay nương nương có hài lòng không?"
Giọng nói dịu dàng dễ nghe, tựa như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, Lâm Thời Trà phát hiện tư thế của nàng và y có chút mập mờ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chống cằm, khóe mắt hơi cong lên, không nói câu nào.
Lúc này, âm thanh hệ thống vang lên.
[Ting.. Khởi động nhiệm vụ, hiện tại ngài đang tồn tại trong cơ thể của nữ chính Lâm Thời Trà ở dị thế, lúc này thích khách, thư cầu thân của Nhϊếp Chính Vương đã bị phát hiện, Hoàng Thượng đang nổi giận đùng đùng đến tẩm cung của ngài, mời ngài giấu Thái tử đang ở trên giường thật kỹ, bắt đầu đếm ngược..]
Sắc mặt Lâm Thời Trà cứng ngắt, dừng động tác lại.
Osin hả?
Không ngờ nam nhân có ý đồ quyến rũ mình trên giường, liếʍ chân nàng là Thái tử?
Yêu đương lén lút kiểu gì mà tới nhi tử của Hoàng Thượng dữ vậy?
Lâm Thời Trà không nhanh không chậm nói: "Thái tử điện hạ, phụ hoàng của chàng đến rồi, chàng trốn trước đã." Nàng không hoảng hốt chút nào, có tỳ nữ hốt hoảng tiến vào, thu dọn y phục và giày tất của Thái Tử, sau đó ôm đi vào trong.
"Quý phi nương nương, Hoàng Thượng sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh lên." Tỳ nữ sắp khóc đến nơi rồi, nếu không phải bởi vì Thái tử uy hϊếp, thì nàng căn bản không dám làm loại chuyện này.
Bên ngoài Phi Dực Cung.
Nam nhân với thân hình cao to cường tráng, vừa nhìn đã biết, trước khi đăng cơ hắn là một hoàng tử giỏi võ. Lông mày hắn như đao gọt, ánh mắt sắc bén bức người, cầm hai tờ giấy trong tay, nổi giận đùng đùng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!" Tiểu thái giám ra vẻ muốn quỳ xuống thỉnh an, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng Thượng đạp một phát lên vai hắn ta: "Cút đi!" Một đạp đá văng tiểu thái giám ngã xuống đất, thở hồng hộc.
"Lâm Thị!" Tiếng gầm giận dữ giống như rồng gào to lên, sắc mặt hắn xanh mét.