Chiếc xe dừng lại trước cổng Lục Gia, Chu Mẫn tự mình mở cửa xe chứ không cần ai giúp. Cô ngước nhìn căn biệt thự trước mặt với đôi mắt ngơ ngác, đẹp quá đi mất, không biết trong đó có nhiều vàng giống như những bộ phim cô hay xem không nhỉ? Khi lọ lem bước chân vào căn biệt thự xa hoa sẽ trợn tròn mắt vì bất ngờ, sau đó lên ý tưởng trộm vàng bên trong. Vừa nghĩ cô vừa cười một nụ cười nham hiểm.
Lục Thiên Hải đẩy cửa xe bước ra, hắn nhìn ra được suy nghĩ của cô liền nói: “Dừng lại những cái suy nghĩ xấu xa đi, cô sẽ không bao giờ có được đâu.”
Chu Mẫn nhíu mày không vui, tại sao anh ta biết được cô đang nghĩ gì nhỉ? Đúng là một tên chỉ biết ức hϊếp người khác mà không thể làm được gì, nếu hắn sinh ra đã không ngậm thìa vàng thì với cái tính này của hắn sẽ không sống nổi ở đây, và cô cũng sẽ không bị kéo vào chuyện này.
“Đừng mắng tôi, tôi biết cô đang nghĩ gì đấy.” Lục Thiên Hải cảnh cáo.
Chu Mẫn cười gật đầu làm động tác tay mời hắn đi trước. Trương Vũ phía sau chỉ biết cười, rất hiếm khi anh mới thấy mấy chuyện này, có lẽ sau này cuộc sống của Lục Tổng anh sẽ khó mà sống an nhàn được.
Vào bên trong Chu Mẫn mới thật sự choáng ngợp bởi sự hào nhoáng của căn biệt thự. Từ lối vào cho tới bên trong có rất nhiều người làm, mỗi người một công việc và một bộ quần áo khác nhau. Gặp một người cô lại cúi đầu chào, những người kia thấy cô làm vậy cũng cúi đầu chào cô. Lục Thiên Hải lắc đầu khinh thường không quan tâm. Chu Mẫn lại rất háo hức vì gặp được họ.
Trên căn phòng của Lý Kim Chi, bà ta nhìn xuống dưới và quay qua nói Lục Thiên Hùng: “Con bé kia nó tìm ở đâu vậy? Nhìn là biết đang còn đi học? Không phải mẹ đã nói con tìm bạn của con sao?”
“Con tìm rồi, cũng làm trò sau lưng Lục Thiên Hải rồi nhưng không được. Hình như hai người họ đã quen nhau từ trước, anh ta tìm thế nào con cũng không biết được.” Lục Thiên Hùng đứng dậy nhìn xuống dưới nói.
Lý Kim Chi đang định nói chuyện nhưng bên ngoài có người gõ cửa nói: “Phu nhân, đại thiếu gia về rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Lý Kim Chi nói.
Lục Thiên Hùng quay người nhìn mẹ mình nói: “Ra ngoài thôi, cái gì tới sẽ tới. Để con xem hai người họ tập diễn kịch như thế nào, mẹ đừng quên bà già đó rất giỏi họ có thể qua được mắt bà ta sao?”
Lý Kim Chi nhìn con trai mình cười như đã thông suốt được gì đó. Lão phu nhân không phải là người đơn giản, nếu Lục Thiên Hải và cô gái kia diễn kịch bà sẽ biết ngay. “Đi thôi.” Nói xong hai người họ cùng nhau ra ngoài.
Lục Thiên Hải trước khi đưa Chu Mẫn về có dặn cô không được ăn nói linh tinh nếu không hắn sẽ không để yên, đương nhiên cô hiểu ý hắn. Chỉ là kết hôn 90 ngày, sau 90 ngày ai về nhà người đó. Nhưng trước hết phải làm cho tất cả người trong gia đình này tin hắn và cô có tình cảm và thật sự muốn kết hôn với nhau. Cái này dễ, vì nó là công việc cô vẫn thường làm mỗi khi thầy cô giáo kiểm tra.
Vào trong nhà Chu Mẫn thấy một người phụ nữ với mái tóc bạc được búi cao gọn gàng, cô có thể đoán được người này là lão phu nhân bà nội của Lục Thiên Hải. Ngồi bên cạnh là một người đàn ông trung tuổi, gương mặt của Lục Thiên Hải rất giống ông ấy người này chắc là ba của hắn. Cô nhớ hắn từng nói trong nhà có một người mẹ kế và một đứa em trai cùng ba khác mẹ, có lẽ hôm nay hai người họ không có nhà.
Lục Thiên Hải thấy cô đứng ngơ ngác liền đẩy cô một cái, Chu Mẫn hiểu ý cúi đầu cười nói: “Chào chào bà, chào bác ạ!”
“Con tên gì?” Lão phu nhân nhìn cô hỏi.
Chu Mẫn cười cúi đầu chào bà thêm lần nữa nói: “Con tên Chu Mẫn thưa bà, nghe danh bà đã lâu hôm nay gặp mới biết bà rất giống như lời đồn.”
“Lời đồn về ta sao? Họ nói gì?” Lão phu nhân phấn khích hỏi.
“Họ nói bà đã có tuổi nhưng rất minh mẫn, còn nói bà là một người biết lo và nghĩ cho gia đình. Nhiều năm về trước một mình bà gây dựng sự nghiệp lẫy lừng như ngày hôm nay. Đặc biệt bà rất xinh đẹp, từ thời con gái đến lúc có tuổi vẫn không thay đổi bao nhiêu.” Chu Mẫn không khỏi khâm phục bản thân, sao cô có thể nói hay một cách như vậy cơ chứ.
“Con đúng là biết nói chuyện.” Lão phu nhân đi tới vỗ tay cô nói.
Lục Thiên Hải và Lục Minh nhìn cô đầy bất ngờ, rất ít người có thể khiến bà cười vui vẻ, và chạm vào người đó, nhưng Chu Mẫn lại có hết.
“Con làm nghề gì?” Lão phu nhân hỏi.
Chu Mẫn nhìn Lục Thiên Hải, cô quên không hỏi hắn nên nói gì khi bà hỏi như vậy. Thấy hắn không có biểu hiện cô nói: “Cháu đang còn học ạ! Cháu học ngành báo chí.”
“Ôi thật sao? Lúc trước ước mơ của bà là thành nhà báo, nhưng vì quá nhiều chuyện nên bà đã học hành khác.” Khi nói lão phu nhân có chút tiếc nuối.
“Chính vì bà chọn học ngành khác nên tên tuổi của bà mới nổi như hiện nay đấy ạ! Khi con đi học thầy cô nói về bà rất nhiều, một người phụ nữ truyền cảm hứng cho nhiều người.” Chu Mẫn cười nói.
“Ôi, cháu lại khéo miệng nữa rồi. Sau này ra trường cháu sẽ làm gì?”
“Con đang học năm cuối, sau này con muốn làm phóng viên đời sống xã hội ạ!” Chu Mẫn nhìn bà nói.
Lão phu nhân vỗ tay cô nói: “Phóng viên đời sống sao? Nghe có vẻ rất vất vả, con thật sự theo con đường đó?”
“Vâng, sau này con muốn làm một phóng viên đời sống xã hội, có thể truyền tải những thông điệp hay và ý nghĩa tới tất cả người xem, con sẽ để mọi người biết phóng viên không xấu như những gì họ vẫn nghĩ.” Chu Mẫn khi nói tới ước mơ cô cười rất đẹp, Lục Thiên Hải ở bên cạnh cũng không nghĩ cô lại có một khuôn mặt khác đầy xinh đẹp như vậy.
“Tuyệt quá, con đúng là một người cháu dâu hoàn hảo mà bà đang cần. Sau này ra trường nếu gặp gì khó khăn cứ nói với bà nhé? Bà sẽ ủng hộ phía sau cho con.”” Lão phu nhân nói.
Lý Kim Chi và Lục Thiên Hùng vừa hay nghe được những câu nói đó. Trước giờ không ai có thể khiến bà vui vẻ vậy mà một con nhỏ không biết danh tính lại khiến bà vui vẻ chỉ vì mấy câu nói. Lý Kim Chi đi tới nói: “Mẹ ạ! Không lên tin những lời nói của bọn trẻ sau một lần gặp mặt, chẳng đáng tin gì hết, người ta có thể lừa mẹ đấy.”
Lão phu nhân không vui nói: “Dù không thật lòng ta cũng tin đó là những lời nói khiến ta vui, vẫn tốt hơn một số người cố tình nịnh hót nhưng không thể khiến ta vui.”
Lý Kim Chi nhíu mày không vui sau đó nói: “Mẹ không thể nào biết được gương mặt của họ ra sao chỉ một lần gặp mặt, đừng nên tin tưởng người khác một cách mù quáng, con chỉ muốn nhắc nhở mẹ như vậy.”
Chu Mẫn không cần hỏi cũng biết được tình cảm của lão phu nhân và người phụ nữ kia hoàn toàn không tốt. Cô cười nói: “Bà ạ! Bà có tuổi rồi nên không tức giận thì hơn.”
“Con nói đúng, không cần để tâm tới người khác. Ăn cơm thôi, dọn cơm lên đi.” Lão phu nhân nói.
Chu Mẫn cảm nhận được có một đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, có lẽ cô đã đắc tội với người phụ nữ kia rồi. Quay qua nhìn Lục Thiên Hải thì thấy hắn đang vui vẻ vô cùng giống như không có chuyện gì xảy ra.