Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 10: Cô Ghen Sao?

“Sao em lại ở đây vậy?” Lục Thiên Hải tới ôm cô ta nói.

“Em tới thử đồ, anh tới đây làm gì vậy?”

“Anh đưa cô gái này tới chọn đồ, đây chính là người anh chọn để kết hôn giả.” Lục Thiên Hải không che giấu nói.

Cố Vân nắm chặt bàn tay lại nhìn Chu Mẫn, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn nở một nụ cười vui vẻ. Cô ta nói: “Là cô ấy sao?”

Lục Thiên Hải quan sát Chu Mẫn từ trên xuống dưới, chiếc váy cô mặc thật đẹp, hắn chưa bao giờ thấy người nào mặc váy đen mà xinh đẹp như vậy. Hắn quay lại nói với Cố Vân: “Đúng vậy, là cô ta, em cũng hiểu tính của bà nội mà, bà đã nói thì không thể không làm. Hạn cuối còn ba ngày nữa, anh muốn chấm dứt chuyện này thật nhanh.”

“Em hiểu mà.” Cố Vân cười nói.

“Không được buồn, em cứ xem cô ta giống như không khí vậy, cũng không cần quan tâm những lời nói ngoài kia, em chỉ cần biết anh là người yêu em nhất và không có ai thay thế được em.” Lục Thiên Hải nói.

Cố Vân cưới kéo người về trước lên lên môi Lục Thiên Hải, hai người họ tình tứ trước mặt Chu Mẫn, cô đứng đó không quan tâm vì cô chính là không khí. Cô định quay người thì thấy ánh mắt đầy toan tính của Cố Vân nhìn mình, ban đầu cô nghĩ bản thân nhầm nhưng sau đó không phải thật sự cô không nhìn nhầm chút nào. Sau ánh mắt đó cô bỗng nhận ra Cố Vân không giống như bề ngoài cô ta bày ra.

Qua một hồi lâu họ mới quấn luyến buông nhau ra, lúc này đã không thấy Chu Mẫn đâu. Cố Vân áy náy nói: “Ôi, vừa rồi chúng ta làm như vậy cô ấy chắc là khó chịu lắm. Sẽ không sao chứ?”

“Cô ta dám khó chịu sao? Một chút cũng không dám nên em có thể yên tâm.”

“Thật sao? Cô ấy sẽ không thấy oán trách gì em chứ?” Cố Vân hỏi.

“Anh đã nói rõ với cô ta rồi, em là người phụ nữ anh yêu, nhưng vì có lý do nên anh không thể kết hôn với em nên mới cùng cô ta kết hôn giả.” Lục Thiên Hải giải thích.

“Vâng, em tin anh. Chỉ cần là lời anh nói em đều tin.”

Lục Thiên Hải ôm chặt cô ta vào lòng nói: “Tối nay anh sẽ tới chỗ em, anh rất nhớ em.”

Cố Vân cười đánh nhẹ hắn nói: “Ăn nói tử tế một chút, tối em chờ anh.” Nói xong cô ta định quay người rời đi nhưng lại bị Lục Thiên Hải kéo lại. Hai giờ sau hai người họ mới ra ngoài, Chu Mẫn nằm trên ghế ngủ lúc nào không hay. Bên cạnh cô Trương Vũ đang làm cái gì đó rất tập trung, anh cũng không tạo ra tiếng động đánh thức cô. Lục Thiên Hải đi tới đá vào chân cô nói:

“Dậy đi.”

Chu Mẫn mơ màng ngồi dậy, nhìn Lục Thiên Hải và Cố Vân đang đứng trước mặt. Không cần hỏi cũng biết hai giờ đồng hồ họ ở trong đó làm gì, đúng là không biết xấu hổ loại chuyện đó mà cũng làm ở đây.

“Cô đang mặc cái gì vậy hả?” Lục Thiên Hải nhìn cô từ trên xuống dưới hỏi.

“À, tôi thích mặc như thế này vì nó thoải mái. Đi thôi, thời gian của tôi vốn không có nhiều, tôi cũng không rảnh ngồi chờ đợi anh, nếu anh không muốn đi cứ nói thẳng với tôi là không thể đi để tôi còn về.” Chu Mẫn nhìn hắn nói.

“Cô…” Lục Thiên Hải tức giận, nhưng lại bị Cố Vân bên cạnh ngăn lại. Hắn chưa bao giờ gặp cô gái nào như Chu Mẫn vừa bướng ăn nói không biết lễ mặt người khác.

“Được rồi, anh đi đi không bà nội lại lo. Em về trước đây.” Cố Vân bên cạnh nắm bàn tay của Lục Thiên Hải nói.

“Ừm, em về cẩn thận. Để anh bảo Trương Vũ đưa em về nhé?”

“Thôi không cần đâu, anh cần Trương Vũ hơn em. Em đi trước đây.” Nói xong Cố Vân cười nhìn cô sau đó quay người rời đi.

Chu Mẫn vốn không thích những người diễn kịch nhất là người như Cố Vân. Bên ngoài cô ta làm như không quan tâm, nhưng bên trong lại không ngừng ghen tị và lo lắng về chuyện này. Chu Mẫn quay qua nhìn Trương Vũ đang đứng bên cạnh nói: “Anh Trương, chúng ta đi thôi.”

Trương Vũ bất giác nhìn Lục Thiên Hải, chuyện này có gì vậy chứ sao Chu Mẫn lại gọi anh chứ?

“Cô…” Lục Thiên Hải chỉ tay về phía cô nói. Nhưng hắn còn chưa nói hết câu cô đã quay người bước ra ngoài. “Cậu nhìn cô ta đi, dám lên mặt với tôi còn chưa bước chân vào Lục Gia đâu.”

Bên trong xe không khí ngột ngạt vô cùng, Chu Mẫn nhìn ra bên ngoài, Lục Thiên Hải ngồi nhắm mắt lại còn Trương Vũ thì chú tâm lái xe phía trước.

“Cô ghen sao? Khó chịu khi thấy tôi và Cố Vân ở bên nhau? Cô quên thân phận của cô là gì rồi?”

“Xin lỗi nhưng anh có đánh giá bản thân quá cao không vậy? Dù tôi có ghen cũng không đi ghen với người mình không quan tâm, vì như vậy chỉ thiệt thân.” Chu Mẫn quay qua nói.

“Vậy tại sao lại tỏ ra khó chịu?”

“Tại vì tôi đói, nếu anh không vội thì cứ nói để tôi về nhà với ba mẹ của tôi. Họ vẫn đang lo lắng và chờ tôi về.” Chu Mẫn liếc hắn nói.

“Cẩn thận ánh mắt của cô đấy.” Lục Thiên Hải khó chịu nói, người phụ nữ này điên rồi đúng không cứ khiến hắn tức giận lần này tới lần khác.

Chu Mẫn quyết định không nói chuyện với hắn nữa, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ. Mưa rồi, cô bỗng nhiên nhớ tới buổi tối đó, ngày cô nhìn thấy Từ Lâm và người phụ nữ kia nằm trên chiếc giường của cô, họ nằm trên chiếc ga giường của cô.

Lục Thiên Hải cũng không quan tâm tới cô, hắn ngửa đầu ra sau từ từ nhắm mắt lại. Trương Vũ phía trên theo dõi nhất cử nhất động của hai người, ban đầu anh còn nghĩ họ sẽ nói qua nói lại rất lâu nhưng cuối cùng cả hai cùng dừng lại.