Hàng ngày, Vũ Cao Lãnh vẫn đi làm sớm chiều, lâu lâu thì đi công tác xa nhà gần tuần mới về.
Kim Dạ Nguyên vẫn thường thường đến lớp và cả thư viện.
2 người sống chung nhà là thế nhưng ít khi chạm mặt nhau. Kể cả những bữa ăn anh đều bận, trưa mỗi người 1 nơi còn tối thì anh đi ăn với đối tác.
Dạ Nguyên vẫn hay lui tới mấy cửa hàng game điện tử trên phố cùng mấy đứa bạn, với trình chơi game thậm tệ của cô thì có luyện mấy cũng chẳng mong thắng được.
Hôm nay là cuối tuần, cô và anh đều được nghỉ. Lâu lắm mới được cùng nhau ăn bữa tối tại nhà, cô kể chuyện trên trời dưới biển gì anh đều im lặng nghe.
Ăn xong, cô định lên phòng nghỉ. Đang nằm chơi điện thoại thì thấy hắn sửa soạn rất chỉnh chu, có thể là đang định đi đâu đó.
Dạ Nguyên hỏi :
- Anh đi đâu hả ?
- Đi bar
- Với ai?
- Đường Chính Kiên.
Đờ mờ lại đi cùng cái tên đó, nghĩ ngợi 1 hồi cô cất tiếng hỏi:
- Tôi đi cùng được không?
- Muốn đi cùng?
Cô gật gật đầu, thấy hắn không ý kiến gì thì chắc là đã đồng ý cho cô đi.
Dạ Nguyên hí hửng chạy vào phòng thay quần áo. Cô nhắm mắt chọn bừa 1 chiếc quần đùi jean, với chiếc áo dài tay để hở phần xương quay xanh. Dù kín đáo nhưng không bị quê mùa, ngược lại còn rất hút mắt.
Bước ra khỏi phòng thay đồ, đã thấy hắn đứng đợi cô. Mái tóc đen dài được cô thả xuống, bôi chút má hồng và điểm thêm son môi. Ôi dồi, pơ phệchhh
Cao Lãnh mặt lạnh như băng
- Ở nhà !
- Gì ??
- Không đi đâu hết.
- Vũ Cao Lãnh, anh hứa đưa tôi theo cùng rồi sao lại đổi ý ?
Bất chợt 1 suy nghĩ loé lên trong đầu anh, nở nụ cười nham hiểm.
- Được, em có thể đi nhưng phải 1 đổi 1.
- Được được được, đến nơi hẵng nói, đi thôi kẻo muộn.
Tối nay anh mặc chiếc áo trắng phông đơn giản cùng chiếc quần đùi, đeo thêm chiếc kính râm. Thật khác so với hình ảnh com lê cà vạt hằng ngày.
Hôm nay cô và anh đi chiếc xe mui trần 2 chỗ, chiếc xe này lần đầu tiên cô thấy, phi vun vυ't đến chỗ Loco night.
Cô kéo áo anh đi vào bên trong, vì là cuối tuần nên thật náo nhiệt, người người cứ phải gọi là nườm nượp. Ai ai cũng quần áo sang chảnh, giày cao gót.
Nhưng chỗ náo nhiệt như này thì không dành cho Cao Lãnh, nên anh đi thẳng vào trong phòng VVIP, đến nơi đã có Chính Kiên ngồi chờ.
- Ái chà chà, hôm nay còn dắt theo chị dâu à? Em chào chị.
- Xin chào.
Vừa cất lời, 3-4 cô em quần áo hở hang đem rượu đến. Cẩn thận ngồi lên ghế và rót rượu cho 2 khách quý.
Có 1 cô em trông nổi bật nhất và nghe nói là người được Cao Lãnh bao nuôi mấy tháng trời.
Cô ta ngồi sang bên cạnh anh, tay thì vòng qua ôm vai ôm cổ. Ả hất mông 1 cái làm cô bay ra khỏi ghế, phải sang bên cạnh Chính Kiên ngồi
Đường Chính Kiên cười cười :
- Chị dâu đừng bất ngờ, Cao Lãnh lúc nào cũng có đầy gái bu như vậy đó.
Cao Lãnh cầm ly rượu trên tay, cười cười
Cô gái bên cạnh hắn ta đăm chiêu nhìn cô rồi hỏi:
- Cô gái này là ai đây? Em nuôi mới của anh hả
Đường Chính Kiên lên tiếng:
- Này em gái, đừng có lên mặt vội. Nữ nhân đây là vợ anh trai kia đấy.
Ả ta im bặt họng, rút tay lại, có chút lo sợ trong đôi mắt.
Dạ Nguyên không quan tâm lắm, tranh thủ cơ hội thoát ra khỏi căn phòng nhàm chán này. Cô ra bên ngoài, choáng ngợp tiếng nhạc xập xình nhưng chỉ trong chốc lát cô đã hoà nhịp được.
Cao Lãnh đang nói chuyện thì mới nhận ra có sự vắng bóng, ngó xung quanh chẳng thấy ai, trong lòng đột nhiên lo sợ. Vội vàng đứng dậy đi tìm cô
Dạ Nguyên đang hoà làm 1 với không khí ngoài này thì có 1 chàng trai lạ mặt đến làm quen, cô cũng cười cho có lệ rồi lẩn tránh đi chỗ khác. Chỉ có vậy thì cô và anh ta mới có thể yên bình mà thoát ra được chỗ này.
Không may, toàn bộ đều lọt vào mắt Cao Lãnh. Anh chầm chậm bước đến chỗ cô, nhìn hắn ta bằng ánh mắt dò xét rồi bế bổng cô vào bên trong.
Cô lọt thỏm trong vòng tay hắn, cảm nhận được sự nóng giận của người đó đang lan toả.
- Tối về em xong với tôi.
Hắn nói bằng giọng khàn khàn, xong còn cắn nhẹ vành tai cô.
Cô chết lặng, im lặng không nói gì. Ngồi nghe hắn và Chính Kiên nói chuyện nhưng bên tai ing ỏi, mặt thì xanh xao.