Hợp Đồng Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 32: Cô làm nũng 2

***Tại Gara để xe của Vũ Gia ***

Có cả bạt ngàn chiếc xe ở đây, vài chiếc vô cùng đắt tiền nhìn phát cô biết ngay là của Cao Lãnh.

Nhưng vì thang máy quá cao, cô vẫn còn hơi choáng nên bây giờ chỉ muốn đi xe máy cho thoáng thôi.

- Cao Lãnh, đi xe moto đi.

- Em thích?

Cô gật đầu

- Được.

Hắn ngồi lên chiếc phân khối lớn, cô thì mãi mới trèo lên được, hắn cài mũ cho cô, bảo cô ôm thật chặt rồi phóng xe đi luôn.

Gió cứ tạt vào mặt khiến cô muốn bay ra khỏi xe, nên phải ôm anh chặt hơn.

Hắn càng được đà, cứ phóng thật nhanh rồi cười thầm trong lòng.

Với tốc độ bàn tờ, cuối cùng cũng đến nơi. Nhà hàng 5 sao đắt đỏ bậc nhất thành phố

Nhưng cô chán ngấy với mấy món bé tí xíu này rồi, ăn thì ngon nhưng cứ phải canh trừng ánh mắt mấy người bên cạnh.

- Tôi không muốn ăn ở đây.

- Đừng có giở chứng.

- Nhưng người tôi lạ lắm, cứ mệt mệt thế nào ấy, chắc phải ăn mấy cái pizza mới khoẻ lên được.

- 1 là ăn 2 là thôi, tôi không thích nói nhiều.

Cô thấy tình thế không ổn, cô chưa kịp nói gì mà hắn đã sải bước lên phía trước rồi. Chân hắn dài, cô theo không kịp.

Chợt đầu cô nghĩ ra 1 cách, hơi hà tiện nhưng cũng là cách cuối. Thử còn hơn không

Dạ Nguyên chạy thật nhanh đến trước mặt Cao Lãnh.

- Chồng…chồng ơi, vợ không thích ăn ở đây đâu. Mình đi chỗ khác ăn nhé?

Cao Lãnh đứng hình, anh nghe thấy rõ mồn một tiếng con tim bên trong rụng rời rồi lại đập loạn xạ, cô cũng đứng hình.

- Gì cơ, em nói lại.

Cô nói trong cổ họng

- Đi ăn chỗ khác nhé

- Không phải, câu trước đấy, nói to lên.

Lần này cô nói to, rõ ràng.

- Chồng… đưa vợ đi ăn món khác được không? Vợ chán ăn ở đây rồi.

Nói xong mà mặt cô đỏ bừng, Cao Lãnh thì như được mùa cười ha hả rồi bế cô đưa lên xe.

Lần này hắn không đi nhanh như trước, vô cùng chậm rãi. 1 tay lái xe còn 1 tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô.

- Vợ nói xem, vợ anh hôm nay muốn ăn gì đây?

- Ăn Pizza !

- Không có chủ ngữ, vị ngữ gì à?

- Vợ…. muốn ăn Pizza.

Cao Lãnh hả hê, càng nắm chặt tay cô hơn.

Thoáng chốc đã đến trung tâm thương mại của thành phố. Cô chạy ào vào quầy đồ ăn như trẻ con, Cao Lãnh đi theo sau cô cầm đĩa đựng đồ ăn còn cô thì gắp lia lịa.

Nhịn đói chờ hắn cả 1 buổi sáng, cô mà nhịn thêm chút có khi đang đi chầu trời rồi.

Thấy cô ăn vội ăn vàng, Cao Lãnh nói 1 câu vu vơ:

- Ai mà ăn như lợn.

Cô cũng đáp 1 câu vu vơ.

- Như lợn nhưng lại là vợ anh đấy.

Cao Lãnh đến chịu cô, ăn vài miếng bánh lót dạ rồi cứ thế ngồi nhìn cô ăn, lâu lâu thì lấy giấy chùi môi cho vợ mình…… Cuối cùng cũng xong bữa trưa đầy sóng gió.

Chiều nay anh được nghỉ phép, nhưng cô lại không muốn ở nhà nên rủ anh đi lượn lờ 1 vòng Hồ Tây.

- Không sợ anh đẹp trai quá nhiều người để ý à?

- Anh đừng có nói quá, ai lấy thì lấy chứ tôi chẳng thèm.

- Được, vậy đi!

Ra đến bên bờ hồ Tây

Giữa chốn đông nghịt người, cô thì tính trẻ con hay nghé đây nghé đó nên anh nắm chặt tay cô cho yên tâm.

Đi được 1 chút thì cô đi vào bên đường mua kem ăn, anh thì đứng chờ cô ở ngoài.

Đúng như dự đoán, khi cô mua kem ra đã thấy mấy cô gái đứng bên cạnh anh xin số điện thoại.

Dạ Nguyên không nhanh không chậm, cố làm ra vẻ tự nhiên:

- Chồng ơi, vợ đi mua kem về rùi này.!

Mấy cô gái đó nghe thế thì tự biết đường lui, hắn ta thì lại bưng ra cái vẻ mặt tự mãn mà véo mũi cô.

- Sao? Cô em đây bảo không thèm tôi cơ mà? Giờ đây lại nhận bừa người ta làm chồng à.

- Không thèm.

Thấy cô cầm trên tay 2 que kem, Cao Lãnh hỏi

- Này là vợ mua cho chồng hả?

- Ừ, mua cho anh mà có vẻ anh chả cần que kem này lắm, được mấy em xin số vui thế mà.

Cao Lãnh lấy 1 que kem mà cô đang cầm, đưa cho tụi nhóc đang chơi dưới sân.

Cô thấy lạ nên hỏi:

- Anh không thích ăn kem à?

- Ai bảo không thích. Thích ăn cùng em thôi.

- Không cho.

- Vợ không cho thì có đầy em khác cho.

Cô nín bặt họng, thôi thì vừa đi vừa ăn.

Cô 1 miếng, lại hắn 1 miếng,….

Ai nhìn vào cũng thấy đôi vợ chồng son này đang hưởng tuần trăng mật.