Bạch Kiều Viễn nhìn cô đầy tò mò, hôm nay cô rất khách. “Tại tôi thấy em như vậy nên có chút sợ. Em không sao chứ?”
“Tôi thì có thể làm sao được. Chú đang bị thương, người nên hỏi thăm là tôi mới đúng. Đứng yên để tôi thay áo cho chú, cử động vết thương sẽ đau nên tốt nhất đứng yên cho tôi.” Mạc Phi Phi nói.
Bạch Kiều Viễn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, hắn nhìn gương mặt trắng nõn nà của cô ngay trước mặt mình. Hôm nay cô mặc áo ngủ rộng cổ nên khi cúi xuống cảnh xuân hiện ra trước mặt hắn, gian nan nuốt nước miếng hắn nói:
“Em có thể kéo áo lên được không? Khi em cúi xuống áo hở, mà mắt tôi lại bắt buộc phải nhìn vào.”
“Chú nhắm mắt là được rồi.” Mạc Phi Phi không quan tâm nói. Mặc áo cho hắn xong cô bắt đầu cởϊ qυầи, khi chiếc quần dài vừa kéo được một nửa đã bị hắn kéo lại, hắn nói: “Để tôi, em có thể về phòng rồi.”
“Sao vậy? Còn chưa xong mà, tôi không thể bỏ đi khi chưa hoàn thành xong chuyện.” Mạc Phi Phi nhìn hắn hỏi.
“Không sao, em cứ về nghỉ ngơi đi. Tôi có thể tự mặc được, thật đó. Tay tôi có thể cử động được rồi.” Bạch Kiều Viễn giữ quần của mình nói.
Mạc Phi Phi nhìn gương mặt của người đàn ông, nhìn hắn lúc này thật buồn cười, cô gật đầu không nói gì, gương mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Bạch Kiều Viễn thở ra một hơi sau đó ngồi xuống ghế, nhìn người anh em ở giữa chân đang dựng đứng thì không khỏi lắc đầu. Vừa rồi cô cố tình đúng không? Bình thường cô sẽ chạy trốn nhưng hôm nay lại cố tình ở lại, còn khiến nó đứng hẳn lên.
…
Ngày hôm sau Bạch Kiều Viễn không còn gọi cô sáng sớm nữa, nhưng cô cũng không ngủ được. Có lẽ đã quen thức sớm nên không thể ngủ tiếp.
Dậy chạy vòng quanh căn biệt thự của Bạch Kiều Viễn cô đã tới đây rất nhiều lần, nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ. Nó rộng gấp nhiều lần nhà cô, cũng đúng, chỉ riêng phòng tắm của Bạch Kiều Viễn đã bằng phòng ngủ của cô và phòng khách cộng lại. Hắn nhiều tiền như vậy kia mà.
Đứng nhìn cánh cổng cao lớn trước mặt, cô muốn bước ra khỏi đây nhưng những lời nhắc nhở của Bạch Kiều Viễn vẫn vang vọng bên tay cô. Hắn nói bên ngoài rất nguy hiểm, những người muốn gϊếŧ cô vẫn đang tìm cô, nhất là ba của Trương Vân, ông ta vẫn luôn tìm kiếm cô, đợi đến khi hắn khoẻ lại sẽ nghĩ tới chuyện để cô rời đi.
Sau lần bị Trương Vân bắt cô đã nghe lời hơn nhiều, dù sao cô cũng chưa đi học, cứ ở đây thêm ít ngày cũng không sao. Mạng sống là quan trọng nhất, cô nên giữ mạng hơn là chạy nhông ở bên ngoài.
Nhìn trên tầng cao nhất của căn biệt thự lòng không khỏi suy nghĩ, một nơi như thế này nhưng chỉ có ba người sao? Bạch Kiều Viễn từng nói trong nhà chỉ có hắn, Viễn Tam và người làm. Nếu kẻ thù muốn gϊếŧ hắn xông vào thì họ sẽ bị gϊếŧ chết sau một tiếng nổ súng đúng không? Chắc chắn trong căn biệt thự này vẫn có người ở, họ luôn lẩn trốn đến khi Bạch Kiều Viễn có chuyện mới chạy ra ngoài. Nơi có thể lẩn trốn chắc chắn là tầng cao nhất kia.
Chạy xong là chín giờ, vừa lau mồ hôi cô vừa nhìn phía trước. Lúc này Chu Tùng Lâm từ bên ngoài bước vào, anh ta nhìn cô nói: “Chăm nhỉ? Người đã như con khỉ khô còn tập cái gì thế không biết.”
Mạc Phi Phi dừng chân nhìn anh, cô tiến tới trước nói: “Cũng hơn anh nhiều, vừa mập vừa lùn nhưng lại lười tập thể dục.”
“Cô…cô, Mạc Phi Phi cô đứng đó.” Chu Tùng Lâm tức giận nói.
“Có giỏi thì đuổi theo tôi đi, tôi thách chú đấy.” Mạc Phi Phi đứng phía trước mặt anh nói.
“Con nhỏ xấu xa.” Chu Tùng Lâm đứng tại chỗ nói. Bảo anh đuổi theo cô có thà trèo lên giường ngủ còn hơn, tập thể dục là một bộ môn anh không thể làm được.
Vào nhà Mạc Phi Phi về phòng thay một bộ quần áo mới sau đó xuống dưới bếp nấu đồ ăn, ban đầu cô muốn nấu chút cháo và đồ ăn nhẹ, nhưng nhớ ra đã chín giờ nên cô chuyển thành nấu cơm. Thấy người làm đang bận bịu dưới bếp cô nói: “Để tôi làm cho, cô có thể nghỉ ngơi.”
“Sao lại vậy được chứ, tôi ở bên cạnh xem cô nấu được không?” Người làm nói.
Mạc Phi Phi gật đầu không từ chối nói: “Được, cô có thể ở bên cạnh giúp tôi.”
“Vâng, tôi giúp được. Cần gì cô cứ nói nhé!”
Mac Phi Phi không nói gì chỉ cười gật đầu.
Lúc này trong phòng của Bạch Kiều Viễn, giọng nói không vui của Chu Tùng Lâm vang lên: “Con nhỏ đó đúng là không biết điều mà, cậu nói xem có phải cô ta xem thường tôi quá rồi không? Hay vì được Kiều Viễn yêu thương nên nghĩ mình là bà chủ mà lên mặt? Dù sao tôi cũng hơn cô ta mười tuổi.”
“Mười tuổi chứng tỏ là anh lớn rồi, chấp một cô bé làm gì. Tôi thấy cô ấy rất được, tính tình thẳng thắn.” Viễn Tam bên cạnh nói.
“Sao cậu dám nói tôi lớn tuổi hả? Tôi còn trẻ, còn trẻ lắm có biết không? Thẳng thắn cái gì? Cô ta chê tôi vừa lùn vừa mập trong khi tôi được lọt top bốn bác sĩ điển trai và quyền lực nhất bệnh viện Thanh Thành đấy. Đúng là đồ không có mắt nhìn người.” Chu Tùng Lâm liếc xéo anh nói.
“Vâng, anh còn trẻ, còn trẻ.” Viễn Tam bên cạnh nói.
“Cậu khiến cô ấy tức cậu sẽ không được ăn cơm cô ấy nấu.” Bạch Kiều Viễn vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói.
“Dù đói tôi cũng sẽ nhịn, cần gì ăn món cô ta nấu chứ.” Chu Tùng Lâm mạnh miệng nói.
“Vậy cậu có thể về, cửa ở đó, tôi không tiễn.” Bạch Kiều Viễn gương mặt bình tĩnh nói.
“Cậu đúng là một tên có người mới vứt người cũ, tôi là người cùng ăn, cùng ngủ, cùng tâm sự với cậu đấy, sao cậu có thể nói như vậy với tôi chứ?” Chu Tùng Lâm bất mãn nói.
“Nhưng cậu đâu thể sinh con và đâu phải là người tôi yêu. Chấp nhận cô ấy chính là chấp nhận một bản thân khác của cậu, nó không khó, chỉ cần cậu biết nhường nhịn. Cô ấy còn nhỏ tuổi nên suy nghĩ cũng sẽ khác với chúng ta, sau này cô ấy và chúng ta sẽ là người một nhà nếu cậu không thể chấp nhận người thiệt sẽ là cậu. Còn nữa, nếu không ưa cô ấy về điều gì cứ nói thẳng đi, tôi không muốn bạn thân mình suốt ngày nói mấy lời không tốt về người phụ nữ tôi yêu.” Bạch Kiều Viễn ngước lên nhìn anh nói.
Chu Tùng Lâm không nghĩ Bạch Kiều Viễn có thể nói như vậy, anh ta đứng dậy chỉ tay vào mặt Bạch Kiều Viễn nói:
“Tôi thật sự không tin được cậu có thể nói những lời đó đấy. Cậu thay đổi rất nhiều đấy Bạch Kiều Viễn. Cậu biết tính cách và gia đình cô ta thế nào sao? Cậu điều tra kỹ về cô ta chưa mà mạnh miệng nói sau này chúng ta sẽ là người nhà?”
“Đúng vậy, tôi thay đổi rất nhiều. Không còn nóng giận vì một vài việc nhỏ, tôi cười nhiều hơn, biết kiềm chế bản thân hơn, quan trọng là tôi biết yêu thương bản thân và người phụ nữ tôi yêu. Chính cô ấy đã dạy tôi, cậu phải cảm ơn cô ấy chứ không nên nói những lời này. Yêu một ngày không nhất thiết phải biết tất cả về người nhà hay họ hàng của họ, yêu vì yêu thôi. Tôi không thích suy nghĩ nhiều, và chỉ muốn bên cạnh cô ấy mà thôi.” Bạch Kiều Viễn khi nói những lời đó giọng vô cùng nhẹ nhàng.