Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 55: Hành Động Thân Mật

Mạc Phi Phi nhìn hắn không nói gì, cái người này thật buồn cười, sao lại hỏi như vậy chứ? “Có ăn không? Nếu không ăn chú có thể quay người rời đi, tôi không rảnh để giải thích.”

Bạch Kiều Viễn đứng tại chỗ nhìn cô, hắn không vui nói: “Tôi ăn là vì em nấu.” Sau đó kéo ghế ra và ngồi xuống bàn.

Mạc Phi Phi bật cười thành tiếng nói: “Đây là những món ăn anh Hiểu Lam dậy tôi, nhưng là lần đầu tôi nấu, chú là người hạnh phúc đấy.”

Gương mặt của Bạch Kiều Viễn nở nụ cười vui vẻ, hắn nói: “Tôi sẽ tin đấy, nếu em nói dối tôi sẽ không tha thứ cho em.”

“Ăn đi, nếu không ngon thì đừng mắng tôi vì là lần đầu tôi nấu.” Mạc Phi Phi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn nói.

Bạch Kiều Viễn gật đầu muốn lấy đũa gắp những món trên bàn, nhưng nhớ ra tay đau nên không thể gắp, hắn nhìn cô nói: “Em gắp cho tôi đi.”

“Chú có tay tự đi mà gắp.” Mạc Phi Phi nói.

“Nhưng tay tôi đau thật mà, em có thể thương xót cho những vết thương của tôi không?” Bạch Kiều Viễn nói.

Mạc Phi Phi liếc xéo người đàn ông sau đó gắp những món ăn trên đĩa vào bát hắn. Bạch Kiều Viễn nhìn đĩa tôm rang hành cháy hỏi: “Đen vậy ăn có sao không?”

“Ăn đi rồi biết.”

Bạch Kiều Viễn nhìn cô sau đó bỏ một con tôm vào miệng, món tôm rang hành cháy hắn chưa từng được ăn, nhìn đen đen nhưng lại rất ngon, hắn ăn không ngừng món đó.

Mạc Phi Phi nhìn thấy không khỏi buồn cười, cô của trước kia cũng vậy, lần đầu ăn món tôm rang cũng như vậy. Khi đó Từ Hiểu Lam bên cạnh nhìn cô cười, xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: “Ăn từ từ thôi, sẽ không ai tranh với em hết.”

Những câu nói nhẹ nhàng đó đến bây giờ cô vẫn nhớ như in. Bàn tay bất giác đưa lêи đỉиɦ đầu vuốt ve tóc của người đàn ông đối diện, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ăn từ từ thôi, sẽ không ai ăn của chú đâu.”

Bạch Kiều Viễn dừng động tác, ánh mắt ngước lên nhìn cô không rời. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, mãi đến khi bên cạnh có người kéo ghế ra cả hai mới dừng lại suy nghĩ, Mạc Phi Phi rụt tay lùi người về sau.

“Hai người muốn diễn trò tình cảm thì về phòng của mình đi, đừng có ở trước mặt tôi diễn trò tình cảm.” Chu Tùng Lâm ngồi xuống ghế nói.

Bạch Kiều Viễn ho khan một tiếng, hắn chỉnh lại áo sau đó ngã người ra sau nói: “Đến rồi à?”

“Ừm, đến rồi. Nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ về.” Chu Tùng Lâm nói.

“Ngồi đó đi, lát tôi cần cậu kiểm tra vết thương.” Bạch Kiều Viễn nói.

Mạc Phi Phi ngồi xuống ghế tiếp tục ăn, dù sao cũng là chuyện của họ cô yên lặng là được.

Sau khi ăn xong Bạch Kiều Viễn về phòng của hắn, cô cũng về phòng của mình. Vừa nằm lên giường người làm chạy tới gọi cô nối là Bạch Kiều Viễn muốn gặp cô. Mạc Phi Phi đạp chăn đứng dậy đi về phòng của Bạch Kiều Viễn tức giận hỏi:

“Chú có chuyện gì? Lại làm sao mà gọi tôi?”

“À, tôi gọi em tới để nói vết thương của tôi chưa đỡ chút nào, là Chu Tùng Lâm nói.”

“Rồi sao? Còn gì nữa?”

“Chỉ vậy thôi.” Người đàn ông nói.

Mạc Phi Phi tức giận đi lên nói: “Chỉ như vậy mà gọi tôi tới? Chủ rảnh quá rồi đấy. Cả ngày tôi phải chạy qua chạy lại rất mệt, chú để tôi nghỉ ngơi một chút không được sao?” Mạc Phi Phi tức giận nói.

Bạch Kiều Viễn gật đầu nói: “Em về đi, về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không gọi em nữa.”

Mạc Phi Phi không nói gì quay người rời đi, về phòng cô trèo lên giường và ngủ. Hai ngày nay hắn hành cô không khác gì người làm của hắn, sau này hắn khoẻ lại cô cũng sẽ hành lại hắn mới được.

Vừa nằm đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì quá mệt nên Mạc Phi Phi không hề biết có người mở cửa phòng của mình. Người đó bước về phía giường cô kéo chiếc chăn bị cô đạp xuống chân đắp lên người, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô nói: “Chúc em ngủ ngon!”

Mạc Phi Phi vừa ngủ vừa chép miệng như đang ăn một món ngon trong mơ, hắn bật cười vuốt vuốt mấy cọng tóc trước mặt cô ra sau.

Thời gian lại trôi qua, Mạc Phi Phi không nghĩ bản thân sẽ ở lại đây bốn ngày. Bốn ngày bị hắn hành hạ không ngừng, bốn ngày bị hắn sai bảo không khác gì người làm, cô cũng gầy đi không ít. Hết hôm nay là tròn năm ngày cô ở đây, sau hôm nay cô sẽ hỏi hắn xem những vết thương đã khỏi chưa, cô muốn về nhà.

Buổi chiều vô tình Mạc Phi Phi đi qua phòng của Bạch Kiều Viễn, vì cửa phòng không đóng nên cô dễ ràng nghe thấy người trong phòng nói gì. Chu Tùng Lâm nói Bạch Kiều Viễn có thể cử động tay, vết thương của hắn đã lành. Nhưng Bạch Kiều Viễn lại nói muốn anh ta giữ bí mật với cô, hắn không muốn anh nói cho cô biết chuyện hắn đã khỏi.

Sau khi Mạc Phi Phi nghe xong bàn tay siết chặt thành nắm đấm, hắn khỏe rồi mà dám dở trò để hành hạ cô, hắn giỏi thật đấy. Cô muốn phá cửa xông và đánh cho cả hai tên đó một trận, nhưng cô muốn xem hắn sẽ hành hạ hay nói sự thật cho cô nghe. Hít một hơi sau đó bước qua phòng và đi xuống dưới nhà.

Buổi tối, vừa tắm gội xong đang ngồi lau tóc thì bên ngoài có tiếng gõ của, giọng nói của người làm vang lên: “Cô Mạc, Tam Gia muốn gặp cô.”

“Lại cái gì nữa vậy?” Mạc Phi Phi vừa lau tức vừa hỏi.

“Tôi không biết, ngài ấy nói muốn cô đến phòng.” Người làm nói.

Mạc Phi Phi vừa lau tóc vừa nói: “Tôi biết rồi, lát tôi qua.”

Đến phòng của Bạch Kiều Viễn cô thấy hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ, ánh trăng ở bên ngoài chiếu vào trong khiến bóng dáng của người đàn ông càng thêm tỏa sáng. Một người toả sáng như hắn không thể ở với một người như cô được đúng không? Từ khi còn nhỏ cô đã bị ba mắng là đồ sao chổi, đồ không may mắn, người như cô nếu tiếp xúc nhiều sẽ ngây chuyện cho người khác.

Nghe thấy tiếng động Bạch Kiều Viễn quay người, đứng đó nhìn cô nói: “Đến rồi sao? Em vào đi.”

“Có chuyện gì vậy?” Mạc Phi Phi dừng lại những suy nghĩ hỏi.

“Em giúp tôi thay đồ đi.” Bạch Kiều Viễn nói.

Mạc Phi Phi nắm chặt hai tay, hắn vẫn muốn hành hạ cô sao? Đúng là một tên chỉ biết bắt nạt người khác, vậy thì cô sẽ không để hắn toại nguyện. Mặc dù tức giận nhưng môi vẫn cười nói: “Được.”

Nói xong cô đi về phía trước cởi cúc áo trên người hắn nhưng bị người đàn ông ngăn lại: “Em đang nóng sao? Sao lại làm luôn vậy?”

“Chú bảo muốn thay đồ mà, tôi đang cởi đồ cho chú đây, nói nhiều làm gì? Dù sao tôi cũng nhìn thấy cơ thể chú rồi, đừng nói là chú ngại đấy nhé?” Mạc Phi Phi nói.

“Không phải, ý của tôi là…” Giọng nói của Bạch Kiều Viễn bị Mạc Phi Phi chặn lại: “Cởi ra đi, còn nói lý do cái gì thế ko biết. Tôi đang bận lắm, thay đồ nhanh để còn đi ngủ.”

Bạch Kiều Viễn đứng nhìn cô với gương mặt khó tin, cô lại khó ở cái gì thế không biết. Hắn vội nói: “Tôi đau đấy.”

“Đau cũng không chết được đúng không? Vậy chú hét cái gì?” Mạc Phi Phi hỏi.