Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 32: Ꮆiết Người

Bạch Kiều Viễn nheo mày nhìn Phương Hùng, cuối cùng ông ta vẫn vì món đồ này mà chống đối với hắn, có lẽ cái chết của A Trương cũng liên quan tới ông ta. Hắn cười nói: “Được, nhưng ông phải để tôi đưa cô ấy đi.”

“Được, chỉ cần cậu đưa món đồ cho tôi.” Phương Hùng nhìn hắn nói.

Bạch Kiều Viễn lấy một chiếc hộ trong túi áo của mình ra dơ cao lên bật cười nói: “Ông không sợ tôi sẽ đánh lừa món đồ sao?”

“Cậu sẽ không dám lừa tôi đâu, vì nếu lừa tôi cô ta sẽ không thể sống để rời khỏi đây. Cậu ngay cả mạng sống cũng không cần vì cô ta thì làm sao dám lừa tôi được.” Phương Hùng nhìn hắn cười đầy đắc ý.

Bạch Kiều Viễn gật đầu không phủ nhận nói: “Đúng là Phương Lão Gia suy nghĩ hơn người, bảo người của ông buông cô ấy và cách xa năm bước chân nếu không tôi sẽ không đưa cho ông.”

Trong mắt Phương Hùng lúc này chỉ cần món đồ nên gật đầu bảo người của mình lùi về sau, ông ta đưa tay về phía Bạch Kiều Viễn nói: “Ném qua đây.”

Bạch Kiều Viễn ném món đồ cho trong tay cho Phương Hùng sau đó chạy nhanh về chỗ Mạc Phi Phi kéo cả người cô về trước. Phương Hùng ở trên này còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một con rắn bên trong hộp cắn một cái vào tay, ông tay lớn tiếng la hét: “Gϊếŧ chết chúng cho tôi, khốn khϊếp.”

Bạch Kiều Viễn ôm chặt Mạc Phi Phi trong lòng, đến một ngã rẽ người đàn ông nói: “Cô ngồi đây một lát chờ tôi, tôi sẽ trở lại.”

Mạc Phi Phi kéo chặt tay áo hắn giọng nói vô cùng khó nghe: “Đừng đi được không?”

Bạch Kiều Viễn đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu cô sau đó nói: “Yên tâm, tôi đi sẽ trở lại.”

“Thật sự trở lại sao?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Cô nhóc, cô vẫn nợ tôi một mạng nên tôi phải trở lại để đòi cô trả, yên tâm tôi sẽ không bỏ cô ở nơi này một mình.”

Nói xong hắn cởi chiếc áo trên người ra và phủ lên người cho cô. Mạc Phi Phi nhìn theo bóng lưng của hắn, lúc này đây cô không muốn gì hết, cô muốn có một giấc ngủ ngon, không muốn nhìn thấy những chuyện này, càng không muốn nó xảy ra với mình. Nhưng cuộc đời này là như vậy đấy, thứ chúng ta muốn không bao giờ đến, thứ ta không muốn nó lại kéo tới không ngừng.

Bên ngoài tiếng súng vang lên không ngừng, Mạc Phi Phi bịt chặt tai lại, cô không ngừng nghĩ tới Bạch Kiều Viễn, nếu hắn lại bị thương thì sao? Hắn lại vì cô mà bị thương? Nghĩ tới cô lại lắc đầu, sao cô lại nghĩ tới hắn vậy chứ?

Bên cạnh bỗng nhiên có giọng cười của một người đàn ông Mạc Phi Phi giật mình lùi người về sau nhìn. Cô vội trợn tròn mắt khi nhìn thấy người đó: “Anh sao… sao…”

“Sao cái gì? Ba tôi đuổi tôi đi nên tôi đi, chỉ là không nghĩ lại gặp cô ở đây, chúng ta có duyên mà đúng không?”

Mạc Phi Phi lắc đầu quay người về trước nhưng bị Phương Giang kéo lại, anh ta nở nụ cười nhìn cô nói: “Đừng chạy chứ, tôi đã định sẽ không để cô đi từ lần đầu tiên gặp cô rồi. Chiều tôi đi, tôi sẽ không làm cô đau đâu, tôi hứa sẽ nhẹ nhàng.”

“Không được, đừng lại gần tôi, tôi không muốn.” Mạc Phi Phi hét lớn, ở bụng đau nhưng vẫn cố gắng chống trả lại người đàn ông kia, cô không muốn anh ta chạm vào mình, không muốn một chút nào.

Phương Giang đứng trước mặt cô, anh ta giữa chặn hai chân để cô không chạy được, nụ cười nở tươi nói: “Đừng như vậy, nhìn cô như vậy khiến tôi muốn làm đau cô hơn đấy. Nằm yên, chỉ một chút sẽ xong thôi, tôi hứa sẽ nhẹ nhàng với cô.”

“Không, không muốn. Anh đừng lại gần tôi, tôi không muốn. Cầu xin anh, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ rồi, anh tha…” Giọng nói của Mạc Phi Phi bị người đàn ông chặn lại: “Đúng là tôi có nhiều phụ nữ, nhưng người như cô thì tôi chưa có, ngoan, tôi sẽ không làm cô đau.”

Vừa nói anh ta vừa kéo hai chân Mạc Phi Phi về phía mình, còn bản thân thì nằm trên người cô. Hai cánh tay bị anh ta bộc chặt bằng chiếc áo khoác của Bạch Kiều Viễn, bàn tay từ từ cởi khuy áo trên người cô xuống, chiếc cúc áo cuối cùng cởi ra anh ta nở nụ cười nói: “Đúng như tôi nghĩ, cơ thể của em thật đẹp, thật mềm.” Nói xong anh ta cúi xuống cắn ngực cô. Mạc Phi Phi bất lực nằm đó, hai hàng nước mắt rơi sang hai bên, hai cánh tay nắm chặt thành quyền.

“Đừng, đừng làm như vậy.” Mạc Phi Phi yếu ớt nói, cô cố gắng chối đỡ nhưng không được. Phương Giang môi lên gương mặt cô, những nụ hôn ướŧ áŧ, mỗi lần hôn xuống là một lần để lại dấu vết trên người cô. Mạc Phi Phi nhắm chặt hai mắt, cô không còn sức để chống trả nên đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Phương Giang thấy cô không chống cự liền nói: “Như vậy mới ngoan chứ, tôi sẽ không làm cô đau đâu.” Giọng nói cùng nụ cười vô cùng xấu xa.

Cùng lúc này một tiếng động vang lên khiến sự chú ý của Phương Giang chuyển sang chỗ khác, anh ta kéo người về trước còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một lực đánh mạnh vào đầu mình, sau đó máu từ đầu anh ta chảy ra không ngừng. Bạch Kiều Viễn đứng trước mặt cô với gương mặt sắc lạnh, lúc này cô không lo đến sự sống chết của Phương Giang, cô chỉ muốn Bạch Kiều Viễn đưa mình ra khỏi đây thật nhanh.

Bạch Kiều Viễn như hiểu được suy nghĩ của cô, hắn kéo cả người cô dậy, khoác chiếc áo của hắn lên người và ôm cô đi. Vừa đi được hai bước phía sau tiếng nói của Phương Giang vang lên: “Đứng lại.”

Bạch Kiều Viễn dừng chân sau đó nổ súng, gương mặt của Phương Giang cũng trở nên biến dạng và không thể nhận ra. Anh ta nằm dài trên mặt đất, đôi mắt trợn tròn đầy khó tin. Mạc Phi Phi sợ hãi nằm trong ngực Bạch Kiều Viễn, hai người nhảy xuống con thuyền nhỏ và rời đi.

Cùng lúc này ở trên thuyền lớn, Phương Hùng nằm với vết thương ở trên người, ông ta cố gắng liên lạc với người của mình nhưng không được. Lúc này một thân ảnh từ xa bước tới, khi nhìn thấy người đó ông ta nở nụ cười như tìm được một cái phao cứu sinh, ông ta vội nói: “Cậu đến rất đúng lúc, nhanh lên tới giúp tôi.”

Người kia không có ý định giúp ông ta mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế trước mặt ông ta hỏi: “Phương Lão Gia nhìn không được khỏe nhỉ? Cũng đúng, ông lớn tuổi rồi mà.”

Phương Hùng đưa mắt nhìn người đàn ông sau đó hỏi: “Cậu hỏi thừa, nhanh lên vết thương của tôi đang chảy máu.”

“Ông bị rắn độc cắn chắc là không sống được lâu, ông còn muốn tôi cứu sống?” Người kia hỏi.

“Cậu nói nhiều như vậy làm gì, tôi muốn gọi điện thoại cho Hàn Thanh, nhanh lên.”

“Phương Hàn Thanh sao? Hôm qua cô ta có tới tìm tôi nói muốn tôi gϊếŧ một người.”

“Là ai?” Phương Hùng hỏi.

“Cô gái bị ông bắt đi.” Người kia trả lời.

“Vậy cậu còn đứng đây làm gì? Không mau đi bắt cô ta lại, cô ta được Bạch Kiều Viễn đưa đi rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp.” Phương Hùng ho khan nói.

“Tiếc quá, cô gái đó tôi muốn giữ lại mạng sống, ngược lại là ông. Ông cũng lớn tuổi nên chết đi được rồi, ở Nhạc Thành này đông người quá cũng không tốt, bớt đi một người là bớt đi một cái miệng.” Người đàn ông nói.

“Cậu, cậu…cậu có ý gì hả?” Phương Hùng chỉ tay về phía người đàn ông nói, giọng nói của ông ta còn chưa kết thúc đã bị chặn lại bởi một tiếng súng, hai mặt ông ta trợn tròn đầy sợ hãi, bàn tay bám chặt ống quần của người kia. Người đàn ông cúi người nói nhỏ vào tai ông ta:

“Tôi vừa muốn gϊếŧ ông, vừa muốn đổ cái tội này lên đầu Bạch Kiều Viễn, một công đôi việc, ông thấy hợp lý đúng không?” Nói xong liền dùng chân đẩy bàn của ông ta ra.

Phương Hùng mắt vẫn mở nhìn bóng lưng của người đàn ông, trên trán ông ta có một viên đạn bị bắn xuyên qua, bàn tay vẫn chỉ về phía trước.