Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 31: Không Liên Quan

Phương Hùng bỗng nhiên bật cười thành tiếng nói:

“Haha, tôi thích câu nói này của cậu. Kia, nhìn đi, đây chính là vở kịch tôi muốn cho cậu xem. Cô gái này và con gái tôi có hiềm khích, con gái tôi là cô con gái rượu luôn được tôi yêu quý. Nhưng cô ta lại đi cướp người yêu của nó, nên tôi bắt cô ta tới đây và mời cậu tới để xem kịch. À không, phải nói là mời cậu tới đây giúp tôi giải quyết, cậu không trách ông già này kéo cậu vào chuyện này chứ?”

Bạch Kiều Viễn nhếch môi mỏng, hắn quay người lại nhìn Mạc Phi Phi đang ngồi dưới đất bằng nửa ánh mắt, chỉ là thoáng qua sau đó liền nhìn về phía Phương Hùng nói:

“Phương Lão Gia cũng thích xem loại kịch như vậy hay sao? Thật ra tôi cũng thích, tôi vốn thích chơi đùa với người khác, cách này của ông vừa đúng ý của tôi. Nào ông muốn làm gì với cô ta vậy?”

Bàn tay cầm rượu của Phương Hùng bỗng nhiên cứng lên, ông ta nhìn Bạch Kiều Viễn bằng ánh mắt khó hiểu. Nhưng rất nhanh đã biến mất, sau đó là một nụ cười xấu xa nói: “Tôi muốn mời cậu làm nhân vật chính trong vở kịch, còn cô gái kia sẽ là nhân vật phụ. Cậu thấy thế nào?”

“Ồ, Phương Lão Gia đừng nói sẽ để cho tôi và cô ta cùng nhau lên giường đó nhé? Ông quên rằng tôi không thích phụ nữ sao? Ông tặng cô ta cho tôi thì thật uổng phí đó, chi bằng giữ lại cho ông hay con trai ông tôi nghĩ sẽ thích hợp hơn.” Bạch Kiều Viễn cười nói.

Chàng trai trẻ bên cạnh cười gật đầu, đang định nói chuyện nhưng bị Phương Hùng liếc xéo, anh ta cúi đầu đứng dậy đi chỗ khác. Phương Hùng nhìn sang Bạch Kiều Viễn cười như không cười nói:

“Đúng vậy, tôi lại không nghĩ ra sớm đó. Cậu nhìn đi, già hết rồi, đầu óc cũng không còn nhớ rõ nữa đây. Nhưng tôi thích những cô gái mới lớn còn nguyên trinh, cô ta nhìn qua giống như hàng cũ rồi, còn Phương Giang của tôi có vị hôn thê rồi. Nếu cậu không thích thôi vậy, tôi sẽ để cho mấy tên đàn em của mình hưởng thụ cô ta.”

Giọng nói của Bạch Kiều Viễn không nặng không nhẹ vang lên:

“Phương Lão Gia cũng thật là biết nói chuyện, vừa rồi ông bảo cô ta là hàng cũng không còn nguyên lại đi tặng cho tôi? Như thế này là nghĩ tôi cũng giống như ai, cũng có thể ăn tạp như những người khác sao?”

Mạc Phi Phi ngước mắt lên muốn nắm bắt được ánh mắt của Bạch Kiều Viễn, nhưng lúc này hắn đang đưa lưng về phía cô nên cô không thể nhìn được gì. Cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn, lời nói ra cũng thật độc ác quá đi, dù hắn không thích cô thì cũng không nên nói mấy lời quá đáng như vậy chứ.

“Haha. Đúng, đúng là tôi sai rồi. Nếu cậu không thích thì tôi cũng không ép cậu được, lát nữa tôi sẽ để cô ta cho người của tôi dùng. Nào, cùng uống với tôi một ly nhé! Dù sao hôm nay cậu cũng vượt ngàn dặm xa xôi để đến nơi này, không uống không được.” Phương Hùng cười nói.

“Đương nhiên phải uống rồi, rượu của Phương Lão Gia đương nhiên là hơn những loại rượu quý hiếm ở bên ngoài nên nhất định tôi phải uống. Nào tôi mời ông một ly.”

Bạch Kiều Viễn cười uống hết ly rượu vào bụng, đây là lần đầu tiên hắn uống rượu mà có cảm giác đau rát trong lòng như thế này. Tại sao hắn lại có cảm giác như thế này được cơ chứ, chẳng lẽ là vì người phụ nữ phía sau sao? Hắn đau vì cô nên mới có cảm giác này?

Phương Hùng đương nhiên không nghĩ Bạch Kiều Viễn sẽ nói như vậy, ông ta thật sự không nghĩ tới. Vốn nghĩ hôm nay kéo được Bạch Kiều Viễn tới đây là một chuyện vui, để người phụ nữ hắn yêu chịu đau khổ, và hắn sẽ làm những việc mà ông ta muốn, chỉ là không ngờ hắn bày ra gương mặt bất cần thế này. Chẳng lẽ hai người họ thật sự không yêu nhau như lời của cô gái kia?

“Rượu thế nào?”

“Rất ngon, ngon hơn những loại rượu tôi từng uống rất nhiều.” Bạch Kiều Viễn trả lời.

Phương Hùng gật đầu nhìn về gương mặt xanh tái của Mạc Phi Phi cười nói: “Bên ngoài tôi có rất nhiều cô gái đẹp, cậu thích ai thì cứ nói với tôi nhé?”

Bạch Kiều Viễn đưa tay lên miệng sau đó nói: “Tôi nghe con gái ông là một tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng chưa bao giờ gặp, tôi cũng muốn gặp và có chút hứng thú với cô ấy.”

“Hàn Thanh là con gái quý của tôi, nếu con bé chưa có vị hôn phê tôi cũng sẽ gả con bé cho cậu. Cậu là một người hoàn hảo, rất nhiều người muốn kết thông gia với cậu.” Phương Hùng nhìn hắn nói.

“Tiếc thật, tôi có chút mến mộ tiểu thư.” Bạch Kiều Viễn nói.

“Cậu thích những người thành tài?”

“Không, tôi thích những người thông minh không cần tôi nói họ có thể hiểu và tự làm. Tôi thích những người như vậy hơn những người không biết gì và trẻ con.” Bạch Kiều Viễn nhìn ly rượu nói.

Phương Hùng nghe tới đây liền chắc chắn Mạc Phi Phi không phải là người hắn thích, ông ta quay qua nói với người đàn ông bên cạnh: “Tiểu Khiêu, cậu kéo cô ta ra ngoài bắn chết cho tôi, cô ta ngồi ở nơi này thật khiến tôi chướng mắt mà. Lúc di chuyển cẩn thận một chút, đừng để tôi nghe thấy cô ta phát ra một tiếng động gì đấy.”

Người đàn ông được gọi là Tiểu Khiêu bước tới, hắn ta kéo Mạc Phi Phi đang ngồi ở dưới đất đứng dậy. Lực kéo rất mạnh, mà bụng của cô đang đau nên lúc đứng dậy có chút khó khăn.

“Ưm…”

Giọng kêu lên đầy đau đớn của cô phát ra. Mạc Phi Phi ôm chặt bụng của mình, cô vội nhìn xuống chỗ mình ngồi ở đó đang có một vệt máu nhỏ, cô lại nhìn xuống bàn tay vừa đặt ở bụng của mình cũng có máu. Tại sao bụng của cô lại có máu mà vừa rồi cô lại không biết? Cô vội nhìn về phía gương mặt của Tiểu Khiêu đứng bên cạnh mình, vừa rồi lúc đấm vào bụng cô hắn đã đâm một cây kim nhỏ hoặc mà thứ gì đó mà cô không nhìn thấy được. Đúng là vô sỉ mà.

Mạc Phi Phi hôm nay vẫn mặc bộ đồng phục của ngày hôm qua, nên khi cô đứng dậy liền thấy được vết máu ở bụng của cô, máu thấm hết chết áo trắng trên người cô.

Bạch Kiều Viễn quay lại nhìn cô, lúc này cô bước đi rất khó khăn, mà tay luôn ôm bụng gương mặt xanh xao đáng sợ. Ánh mắt của hắn bỗng nhiên thay đổi trở nên lạnh lùng.

Phương Hùng nhìn thấy được sự chuyển động ở trong mắt hắn. Ông ta bật cười và nói: “Phụ nữ giống như cô ta bây giờ tìm rất khó, vừa xinh đẹp, thông minh lại giỏi ăn nói, cá tính cũng rất mạnh, vừa hay hợp với sở thích của cậu. Nhưng đáng tiếc tôi có quá nhiều người phụ nữ bên cạnh, nếu không tôi sẽ giữ cô lại bên cạnh mình.”

Bạch Kiều Viễn nheo mắt nhìn Phương Hùng, ánh mắt hận không thể bước tới bóp chặt cô ông ta. Hắn nắm chặt bàn tay sau đó hỏi: “Ông muốn gì?” Ban đầu hắn cứ nghĩ mình sẽ không vì cô mà đàm phán với ông ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng nhìn người ta ức hϊếp cô được.

“Tôi muốn món đồ cậu đang có trong tay, chắc là cậu đưa được đúng không?” Phương Hùng không gần ngại nói.