Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 16: Đau Lắm Không?

“Tôi không thiếu bạn.” Mạc Phi Phi quay người lại nói.

“Nhưng cô thiếu thốn tình thương.” Bạch Kiều Viễn tiến tới gần gương mặt cô nói.

Mạc Phi Phi nhếch môi đẩy mạnh ngực hắn nói: “Vậy thì sao? Thiếu thốn tình thương vẫn tốt hơn những người không có lương tâm như chú.”

“Đau đấy.” Người đàn ông nhíu mày nói.

Mạc Phi Phi cảm thấy mình đẩy hắn hơi mạnh vội cúi đầu đỡ hắn, nhưng người đàn ông kéo tay lại nói: “Chúng ta rất giống nhau đấy, tôi cũng thiếu tình thốn thương, chúng ta làm bạn rất thích hợp.”

“Tôi không cần một người bạn giả nhân giả nghĩa như chú. Những tên xã hội đen chỉ biết hại người khác thì có thể làm bạn với ai được chứ? Đừng nghĩ cứu tôi là tôi sẽ tha thứ và đồng ý làm bạn với chú.” Nói xong cô lạnh lùng đẩy hắn ra.

“Giúp tôi băng vết thương đi.” Người đàn ông chuyển đề tài.

“Chú nghĩ tôi sẽ giúp chú?”

“Ừm, tôi nghĩ cô sẽ giúp. Cô là một cô nhóc rất tốt với những người khác và cô sẽ thấy chết mà không cứu. Hộp y tế ở phía trên.” Người đàn ông hất cằm về trước nói.

Mạc Phi Phi nắm chặt tay lại, bảo một người sợ máu đi băng bó vết thương cho hắn, hắn không điên đúng không? Nhưng dù sao hắn cũng vì cứu cô mà bị thương, cô nói: “Tôi chỉ lấy chứ tôi không biết xử lý vết thương.”

“Được, tôi sẽ không ép cô.” Người đàn ông nói.

Mạc Phi Phi không muốn nói nhiều với hắn nên kéo người về trước, hôm nay cô mặc chiếc váy đồng phục nên khi cúi người về trước phần mông sau cũng vì vậy mà lộ ra, người đàn ông cười khẽ nói: “Tôi không nghĩ cô sẽ thích qυầи иᏂỏ màu hồng có ren.”

“Chú biếи ŧɦái.” Mạc Phi Phi ngồi lại ghế vứt cho hắn hộ y tế sau đó mở cửa bước ra ngoài, người đàn ông này điên rồi, càng ở lâu với hắn cô càng thấy sợ.

Nhưng còn chưa thực hiện được tay đã bị người đàn ông giữ chặt, hắn kéo cả người cô về sau để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên một bên mặt bị sưng của cô hỏi: “Đau lắm không?”

Mạc Phi Phi lùi cổ lại, tên này bị làm sao vậy chứ? Tâm lý không ổn định à? Hay hắn bị rối loạn cảm xúc nên có thể vui buồn thất thường? Cô vội rời khỏi người hắn, cách xa hắn nói: “Chú nói chuyện đừng có ngồi gần tôi như vậy được không? Tôi và chú đâu có thân nhau, chúng ta là vô tình gặp nên cứ vô tình lướt qua là được.” Nói xong cô mở cửa chạy nhanh ra ngoài.

Bạch Kiều Viễn ở trong xe nở nụ cười nhìn bóng lưng cô, là một nụ cười nhẹ nhàng thật lòng không có dối trá, có lẽ chỉ khi ở bên cạnh cô hắn mới cười như thế. Bàn tay của hắn vẫn còn vương lại hơi ấm của cô, nhiều khi hắn cảm thấy bản thân thật khó hiểu, tại sao chỉ với cô là hắn không bài xích?

Viễn Tam mở cửa trước hỏi: “Tam Gia, mọi chuyện đã lo liệu, nhưng có một kẻ trong lúc hỗn loạn đã chạy thoát, tôi đang cho người tìm kiếm.”

“Ừm, về thôi.” Bạch Kiều Viễn chỉnh lại áo sơ mi của mình nói.

“Về luôn ạ?” Viễn Tam khó hiểu hỏi.

“Cậu không muốn về?” Hắn ngẩng đầu lên hỏi.

“À không, chúng ta không cần sai người đưa họ về sao?” Viễn Tam hỏi.

“Không cần, họ có chân, có tay sẽ tự về tới nhà được. Vết thương cũ của tôi bị rách rồi, cậu gọi cho Chu Tùng Lâm tới giúp tôi.” Bạch Kiều Viễn dựa người ra sau nói.

Viễn Tam gật đầu ngồi vào ghế lái xe rời đi. Ánh mắt của người đàn ông ngồi phía sau nhìn ra bên ngoài khi chiếc xe chạy qua gương mặt của Mạc Phi Phi, cô đang cùng bạn bè của mình lên xe. Hôm nay hắn đã chứng kiến cảnh cô đứng trước mặt những tên cướp kia mạnh dạn nhắc tên hắn, cô không sợ hãi những tên đó. Nhưng cô lại không biết nhắc tên hắn với người khác sẽ tự hại bản thân mình.



Buổi tối, Mạc Phi Phi lê thân mệt mỏi về nhà, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, sáng nay bước ra khỏi nhà cô còn nghĩ là một ngày vui vẻ, không ngờ lại mệt mỏi như vậy.

Cánh tay cô bị móng tay của những người đàn ông kia kéo để lại vết xước dài, gương mặt bị tát vẫn còn in năm ngón tay, cũng may Từ Hiểu Lam không có ở nhà nếu không anh lại cằn nhằn cô. Cả ngày anh đã vất vả ở cục cảnh sát cô không muốn về nhà anh lại phải suy nghĩ tới cô.

Tắm xong sau đó nấu một gói mì và ngồi ăn, ăn xong cũng là mười giờ tối. Mở máy tính lên xem thì thấy bạn bè cô đăng đoạn video cô và người đàn ông kia lên mạng, dù mặt của cả hai đã được che đi nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ. Vào nhắn tin cho cậu bạn đăng video nhưng không thấy trả lời lại, đang còn không biết làm như thế nào thì cửa phòng có người đẩy ra, Từ Hiểu Lam với bộ cảnh phục trên người bước vào, gương mặt anh vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười nhìn cô.

“Em lại ăn mì sao?” Anh hỏi.

Cô gật đầu nhìn bát mì trên bàn nói: “Em đói, với cả không biết nấu gì nên em nấu mì.”

“Không phải trong tủ có đồ ăn sao? Em lại không biết trân trọng bản thân?”

“Chỉ hôm nay thôi, từ ngày mai em sẽ ăn uống cẩn thận.” Mạc Phi Phi nhìn anh hỏi.

“Được rồi, chỉ hôm nay thôi.”

“Vâng.”

“Buổi dã ngoại hôm nay thế nào? Có vui không?” Anh vừa cởϊ áσ ngoài vừa hỏi, mãi vẫn không thấy cô trả lời anh lại hỏi tiếp: “Không vui à?”

“Có vui, nhưng bọn em gặp người xấu, họ cướp hết tiền và đồ đạc của mọi người, sau đó họ còn muốn làm gϊếŧ giầy giáo lớp em.” Mạc Phi Phi kể cho anh nghe.

“Và?” Anh kiên nhẫn hỏi.

“Em đã đứng lên hét lớn với họ để cứu thầy ấy, sau đó họ đẩy và tát em, nhẹ thôi nên em không sao.” Mạc Phi Phi cúi đầu nói.

“Sau đó?” Anh hỏi tiếp.

Mạc Phi Phi cảm thấy áp lực, anh hỏi cô không khác gì phạm nhân của anh vậy. Khó khăn nuốt nước miếng, cô không muốn giấu anh, không, phải nói là cô căn bản không thể giấu anh, nhưng anh từng nói nếu cô còn gặp người đàn ông tên Tam Gia đó anh sẽ không nhìn mặt cô, nếu anh biết là hắn cứu cô thì sẽ thế nào đây? Rất lâu sau cô nói:

“Người đàn ông tên Tam Gia vô tình xuất hiện và cứu em, hắn còn vì em mà bị thương.”

Gương mặt của Từ Hiểu Lam căng thẳng không thôi, sau đó anh hỏi: “Em có biết mỗi lần xuất hiện bên cạnh hắn là một lần em gặp nguy hiểm không hả? Anh từng nói không muốn em tiếp xúc với hắn em không nghe? Còn nữa, em nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng mà chạy ra đôi co với những kẻ bắt cóc?”

Mạc Phi Phi cúi đầu nói: “Không, em có nghe lời anh, nhưng đó là tình thế cấp báp anh ạ, em thật sự không cố ý làm trái ý của anh. Lúc đó em cứ đứng một chỗ nhìn thì thấy sẽ mất mạng, thấy ấy là một người tốt, ở nhà còn có vợ và con chờ thấy về.”

Từ Hiểu Lam cái đầu đang cúi thấp của cô, nếu còn cúi nữa có sẽ xuống đất mất. Chắc là cô đã sợ lắm, vậy mà anh còn mắng cô. Anh hít một hơi sau đó nói: “Chỉ lần này.”

Mạc Phi Phi ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó cười nói: “Vâng, chỉ lần này, em sẽ không tới gần người đó nữa, em hứa với anh đấy.”

“Nhưng vừa rồi em định nói gì sao? Hình như rất quan trọng?” Từ Hiểu Lam nhìn cô hỏi.

“À, thì là, đoạn video của em và người đàn ông đó được bạn em quay lại, sau đó đăng lên mạng, anh giúp em xóa được không?” Mạc Phi Phi kéo tay áo của anh nói.

“Em…” Từ Hiểu Lam không thể nói được gì ngoài từ ‘em’. Đánh cô, cô đau một nhưng anh đau mười, mắng xong cô cũng bỏ đó. Anh lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó, dặn dò vô cùng kỹ càng, sau đó tắt điện thoại nói: “Đã giải quyết xong.”