“Chỉ là vô tình gặp nhau hà cứ gì tạo cho nhau nhiều kỷ niệm.”
…
“Con người sống trên đời ai rồi cũng sẽ đến lúc chết đi thôi, chết trước, chết sau, chết vì bệnh hay chết vì một vài tên khốn cũng không khác gì nhau, chú thấy đúng không?” Mạc Phi Phi hỏi.
Một tên đàn em phía sau tiến lên trước nói: “Đại ca, nó vừa nói anh là tên khốn.”
Tên đại ca đánh mạnh và đầu đàn em mình nói: “Tao không bị điếc, mày nhắc lại làm cái gì?”
Tên đàn em cúi đầu lùi lại phía sau. Tên đại ca đẩy thầy giáo về trước, hắn tiến về phía cô nói: “Cá tính mạnh đấy, nhưng mà cô thật sự không sợ chết sao?”
“Vậy chú có sợ không?” Mạc Phi Phi không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
“Tao sợ chứ, làm công việc như chúng ta sợ nhất là chết. Nhưng tao thấy mày thú vị, bao nhiêu tuổi?”
“Vậy cò chú?” Mạc Phi Phi hỏi ngược hắn.
“Cũng hơn mày rất nhiều đấy.”
“Chú hơn tuổi đáng lẽ ra chú nên làm gương cho những người nhỏ tuổi như chúng tôi mới đúng.”
“Vậy theo mày tao nên làm gì?” Tên đại ca hỏi.
Mạc Phi Phi không sợ hãi tiến lên nói: “Việc chú cần làm đầu tiên là bỏ súng và quay người rời đi, chúng tôi sẽ làm người tốt một lần và sẽ không tố cáo chú với cảnh sát. Những người xấu trên thế gian này đều vì rất nhiều lý do mà trở thành người xấu, nếu chú biết quay đầu thì không có gì là muộn.”
“Nếu tao cứ muốn làm người xấu thì sao?” Tên đại ca hỏi.
“Vậy chú cứ chờ cảnh sát bắt đi, ở Nhạc Thành này có hai phe, một là người của cục cảnh sát thành phố, hai là người của Tam Gia đại ca xã hội đen. Nếu vô tình bị cảnh sát bắt thì được ăn cơm nhà nước, còn vô tình chạm mặt Tam Gia đời chú cũng không tốt đẹp gì.” Mạc Phi Phi hỏi.
“Tam Gia sao? Thú vị quá.” Người đàn ông cười lớn nói.
“Ý gì?” Mạc Phi Phi không hiểu hỏi.
“Không, chỉ là tao rất ghét tên Tam Gia đó, mày biết hắn sao?”
“Cũng không hẳn, chú ta giống chú vậy, đều xấu xa như nhau.” Mạc Phi Phi cười nói.
“Nói vậy mày từng gặp hắn?”
“Cũng có thể nói là như vậy.”
“Haha, đúng là một ngày đẹp trời mà. Mày có biết lời đồn về người đàn ông bí ẩn đó không?” Tên đại ca cười xấu xa hỏi.
“Lời đồn gì?”
“Hắn không gần phụ nữ, ghét bỏ và có thể làm rất nhiều chuyện xấu xa vì để tránh né họ, có người nói hắn không thể cứng đấy. Vậy mà mày có thể quen được hắn?”
Mạc Phi Phi nhíu mày vì câu nói kia của tên đại ca, người đàn ông tên Tam Gia không gần nữ sắc? Vậy cô là gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ cô không phải phụ nữ? Cô và hắn nhiều lần tiếp xúc gần nên cô biết chắc chắn hắn thích con gái, những lần động chạm rõ ràng hắn có cảm giác, vậy mà lại bảo hắn không thể cứng, những lời đồn này có vẻ không đúng cho lắm.
Mạc Phi Phi còn trên suy nghĩ xong thì tên đại ca đã đi tới bên cạnh cô, hắn cúi thấp xuống nói: “Hắn từng làm như thế này với mày chưa?” Nói xong hắn đặt tay lên cổ muốn hôn nhưng bị cô đá trúng chỗ hiểm, hắn đau đớn cúi đầu kêu la.
“Con khốn, sao mày dám?” Một vài tên đàn em chạy tới kéo tóc và người cô, họ giữ chặt để cô đứng trước mặt tên đại ca. Tên đại ca từ từ đứng dậy, đôi lông mày nheo lại vì đau, hắn nở nụ cười nói: “Mày không những xinh đẹp, cá tính mạnh mà gan của mày cũng rất lớn.” Nói xong hắn mạnh tay tát cô một cái.
Mạc Phi Phi nghiêng mặt sang một bên cảm nhận sự đau rát ở bên mặt, cô nở nụ cười nhạt nhìn tên đại ca. Nhìn thấy nụ cười đó của cô hắn nói: “Mày cản đảm đấy, nhưng đáng tiếc mày đã chạm vào người của tao.” Nói xong hắn dơ súng về phía cô.
Mạc Phi Phi nhìn khẩu súng chằm chằm, lần này cô sẽ chết thật sao? Sẽ không được may mắn giống lần trước nữa? Nếu đã vậy cô phải chết một cách oai phong lẫm liệt mới được, dù sao cô cũng đã mạnh mẽ cứu được thầy giáo, sau này sẽ có rất nhiều người nhắc tới cô, chỉ cần như vậy thôi là đủ.
Bỗng nhiên có hai hình bóng từ bên ngoài chạy vào, chỉ mới vài giây ngắn ngủi hai tên đàn em đang giữ cô đã bị đánh hạ, tên đại ca chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Cả cơ thể bỗng nhiên được ai đó ôm chặt, giọng nói quen thuộc của người đó vang lên: “Cô nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi này.”
Mạc Phi Phi nhíu mày nhìn hắn, hắn là cái gì vậy? Ở nơi hoang vu này mà cũng gặp được hắn? Còn chưa định thần thì người đàn ông đã ôm chặt đầu để cô tránh viên đạn đang bay tới, cũng vì vậy mà viên đạn bắn vào tay hắn.
Bạch Kiều Viễn cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra và trùm lên đầu để cô không nhìn thấy những chuyện bên ngoài, hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn cô nhìn thấy những thứ không hay ho. Cô nhóc, lần này cô nợ tôi một mạng, sau này phải trả cho tôi đấy.”
Giọng nói đó vừa dứt thì một tiếng rên nhỏ từ miệng hắn phát ra, có lẽ vội vàng cởϊ áσ nên chạm phải vết thương bị đạn bắn, cô được hắn ôm vào lòng nên nghe thấy rất rõ ràng. Hắn vì cô mà bị thương sao? Làm sao có thể chứ? Từ Hiểu Lam từng nói với cô hắn là một kẻ máu lạnh, chỉ cần hy sinh người khác chứ không bao giờ hy sinh mình, vậy mà hôm nay hắn lại đỡ cho cô một viên đạn? Có phải hắn đang dở trò, hắn làm như vậy là đang diễn cho cô thấy?
“Chú bị đạn bắn?” Cô khó khăn nói.
Bạch Kiều Viễn kéo cô về trước, xoa đầu cô nói: “Không sao đâu, chỉ một viên đạn nhỏ, không thể gϊếŧ chết tôi được.”
Mạc Phi Phi muốn kéo chiếc áo trên đầu ra nhưng người đàn ông không cho, hắn nói: “Để yên.” Giọng nói không nặng không nhẹ, cũng không biết tại sao nhưng Mạc Phi Phi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn không kéo áo xuống.
Bên kia tiếng súng vẫn vang lên không ngừng, bên này Bạch Kiều Viễn vẫn ôm chặt cô ở trong lòng. Ở trong lòng hắn cô có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ không sợ hãi của hắn.
Qua một hồi không còn tiếng súng nữa, chỉ thấy hàng loạt bước chân vọng lại, sau đó giọng nói của Viễn Tam vang lên: “Tam Gia, đã hạ hết chúng rồi.”
Người đàn ông đang ôm cô bỗng nhiên buông lỏng cảnh giác, hắn bảo Viễn Tam ở lại dọn dẹp sau đó kéo cô về phía chiếc xe trước mặt. Vào trong xe cô từ từ mở chiếc áo khoác trên đầu ra, đập vào mắt cô là một vết thương do đạn bắn đang chảy máu, chiếc áo sơ mi trắng càng khiến vết máu thêm rõ rệt. Cô vội quay đầu đi chỗ khác nói: “Đừng nghĩ chỉ cần cứu tôi một lần là tôi có thể tha thứ cho những gì chú đã làm với tôi trước kia.”
“Tôi biết, tôi không mong cô tha thứ. Hôm nay tôi vô tình đi ngang qua, nhưng mà vừa rồi tại sao cô lại đứng lên nói những lời đó với mấy tên đang cầm súng? Cô không biết súng rất có uy lực? Nó có thể gϊếŧ chết một người sau vài giây đấy.”
“Tôi biết, nhưng tôi không quan tâm. Họ là những người bạn, người thầy mà mỗi ngày tôi đều nhìn thấy, nếu họ cứ như vậy mà chết trước mặt thì sau này tôi làm sao có thể sống được.” Mạc Phi Phi nhìn phía trước nói.
Bạch Kiều Viễn nhìn chiếc gáy nhỏ nhắn của cô, hắn biết cô sợ nhưng đang cố tỏ ra không sao. Hắn chuyển đề tài sang câu chuyện khác. “Nếu có thể tôi muốn làm bạn với cô, một người bạn khi cần sẽ tâm sự cùng cô.”