Dối Lòng

Chương 3

Edit & Beta: Yuki

_________

Đội tuần tra đêm của Tổ Công tác Đặc biệt không có Omega.

Hồi còn dẫn đội, mười bảy thành viên dưới trướng tôi đều là Alpha cấp S trở lên. Đến tận bây giờ, gần ba mươi người trong căn phòng náo nhiệt này cũng chỉ mình tôi là Omega.

Ở nơi tụ hội nhân tài như Tổ Công tác Đặc biệt, tôi cũng không tính là xuất sắc nhưng do khác biệt giới tính nên đôi khi được thiên vị quá mức, thậm chí trong lúc tác chiến họ cũng vô thức bảo vệ tôi.

Họa chăng vì vậy mà hai năm trước mới xảy ra tai nạn.

_

Có người uống say rồi nhắc đến Đoàn Dực.

"Vì một nhiệm vụ mà ta mất tận hai chỉ huy... đội trưởng thì suýt nữa tàn phế... còn đội phó đến cả mạng cũng không giữ được..."

"Đời này kiếp này, tôi quyết... không đội trời chung với... TCO!"

"Đội tuần tra đêm thành lập chín năm, đã không còn phối hợp ăn ý như trước nữa... tiếc, tiếc thật..."

_

Tôi ngồi ở góc sô pha, cầm trên tay ly Tequila đã vơi một nửa.

Trong phòng bao mờ tối, Bùi Quân ngồi bên cạnh tôi, mặt hắn khuất dưới ánh đèn lập lòe, chẳng biết đang suy tư điều gì.

Trầm ngâm cả buổi, tôi mới cất giọng hỏi: "Anh mong... người tử trận hai năm trước là tôi lắm nhỉ?"

Hắn không đáp lời ngay, lát sau mới nhếch môi cười khẩy: "Bồi dưỡng một đặc công ưu tú hao tổn biết bao nhân lực và tài lực, quốc gia không mong mất đi bất kì ai trong các cậu."

Không ngoài dự đoán.

"Tổ trưởng Bùi." Tôi cười giả lả, cụng ly rượu trên bàn của hắn, "Kỉ niệm hai năm vui vẻ."

Hắn nâng ly một hơi uống cạn, "Mong là cậu vui thật."

Chống lại dược liệu làm tê liệt thần kinh từng là một phần trong nội dung huấn luyện của tôi. Một chút cồn vốn chẳng hề hấn gì, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi cứ thấy mê man buồn ngủ.

Chắc lại do kỳ phát tình chết tiệt kia rồi.

Tiệc tàn cũng đã rạng sáng, cả đám nằm ngổn ngang dưới đất, tôi sắp sửa gọi xe về thì bị Bùi Quân kéo lại, "Tôi cũng định về."

Bất ngờ ghê, Tổ trưởng Bùi mà lại về nhà qua đêm tận hai ngày liền.

"Hôm nay không làm, tôi không thoải mái." Tôi rào trước.

Như thể bị chọc tức, hắn đá lưỡi sang bên hàm rồi nói: "Tôi không có ý đó."

"Ờ, vậy thì về."

Lên xe, hắn lại hỏi: "Cậu không thoải mái chỗ nào?"

Tôi phát bực, hỏi ngược lại hắn: "Anh nghĩ một Omega trong kỳ phát tình phải tiêm gấp đôi liều ức chế thì không thoải mái chỗ nào?"

Cuối cùng hắn cũng ngậm miệng, tôi được dịp yên tĩnh, không quan tâm hắn nữa.

_

Khác với một kẻ rỗi rãi đã về hưu như tôi, hôm sau Bùi Quân vẫn phải đi làm.

Trước khi ra ngoài hắn có bảo sắp tới phải đi xa một chuyến.

Có thể khiến Bùi Quân tự mình ra mặt hẳn là nhiệm vụ nan giải lắm. Tôi rời tổ đã lâu nên cũng tự giác không hỏi nhiều.

"Không hỏi tôi đi đâu à?" Hắn lại lắm lời rồi.

Tôi nuốt miếng sandwich xuống, đáp: "Đi đâu là việc của anh."

Hắn sập cửa rồi biến mất dạng.

Mặt nhăn mày nhó cho ai xem. Có bệnh à.

_

Ăn sáng xong, tôi theo thói quen đi phục hồi chức năng.

Dưới hầm có trường bắn cùng đa dạng các loại súng ống đạn dược, muốn gì có nấy, thậm chí còn cả mấy phát minh chưa công bố chẳng biết Bùi Quân lấy được từ đâu.

Hắn rất hiếm khi về nhà, vừa hay lại tiện cho tôi.

Kết hôn hai năm, thời gian chúng tôi bên nhau sớm tối chưa tới năm mươi ngày. Bên ngoài hắn có chỗ ở khác, tôi chưa từng hỏi thăm hiển nhiên hắn cũng chẳng chủ động nói.

Đôi thần tiên yêu nhau thắm thiết trong mắt người đời thực ra đã sống riêng từ lâu, ai nghe xong cũng phải khen Tổ trưởng Bùi một tiếng "ông hoàng diễn xuất".

May mà vết thương nằm ở chân, tuy sức bật và chức nặng vận động giảm sút nhưng chí ít tôi vẫn làm được tay bắn tỉa. Có điều, Bùi Quân không nghĩ vậy.

Ngày đầu đến Tổ Công tác Đặc biệt hắn đã dùng ánh mắt soi mói thăm dò tôi: "Cậu là thư ký của ai?"

Sau khi biết tôi là đội trưởng đương nhiệm của đội tuần tra đêm, sự khinh bỉ trong mắt hắn càng lộ rõ, "Cậu như vầy... có cầm nổi súng không đấy?"

Tôi không hiểu sao kiểu lãnh đạo không rõ tí gì về cấp dưới của mình lại có thể lăn lộn nổi ở Cục An ninh. Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra người ta có ô dù chống lưng.

Con ông cháu cha... bảo sao.

Khi ấy Bùi Quân nào có khôn khéo như bây giờ, chừng hai mươi tuổi hắn vẫn kiêu căng hống hách khiến người khác đau đầu lắm.

Còn tôi của năm mười bảy, vừa gia nhập Tổ Công tác chưa đến một năm đã thành lập đội tuần tra đêm.

Đến nay, tám năm trôi qua trong chớp mắt.

Chúng tôi cộng tác sáu năm, kết hôn hai năm.

Mỗi một chi tiết ban đầu đều vô cùng rõ nét, nhưng nhiều năm sau lại như một cuốn phim tua nhanh, càng lúc càng mờ ảo.

Tôi cũng càng lúc càng không hiểu Bùi Quân.

"Pằng!"

Một thoáng thất thần, viên đạn lệch đi cả tấc.

Sự thật chứng minh Alpha thì có ích gì chứ, vừa nghĩ đến hắn là kỹ thuật tôi lại kém đi.

Tôi bực bội đổi một khẩu súng khác.

Theo một nghĩa nào đó nhà không có Bùi Quân chính là thiên đường. Tự do, thoải mái, an toàn, chừng nào còn chưa hết đạn chừng ấy còn chưa chơi đã. Một cuộc sống về hưu lý tưởng mà tôi luôn mường tượng trong mơ.

Chỉ không ngờ, mới hơn hai mươi mà mình đã phải về hưu.

Càng không ngờ sau khi về hưu phải nhìn mặt Bùi Quân mà sống.

Xưa nay chúng tôi là kiểu càng nhìn càng ghét.

Một tên Alpha gia trưởng như Bùi Quân sẽ chẳng bao giờ để những người yếu đuối vào mắt, chắc từ lâu hắn đã hằn sâu trong gien nỗi chán ghét Omega rồi.

Đoàn Dực từng là đội viên hắn xem trọng nhất, hắn công khai khen ngợi Đoàn Dực không dưới một lần thậm chí còn đề bạt anh với Cục An ninh để tách ra tiếp quản chi đội khác. Nói dông nói dài thiếu điều chưa khắc lên mặt mấy chữ "Omega yếu nhớt như Tô Trì lấy tư cách gì lãnh đạo Alpha ưu tú nhất Tổ Công tác" thôi.

Cho nên sau này Đoàn Dực gián tiếp chết thay tôi càng khiến Bùi Quân khinh bỉ và chán ghét tôi cùng cực. Trong lòng hắn, e là tên tôi đã sớm ngang hàng với hai chữ "rác rưởi" rồi.

Tất nhiên trong lòng tôi hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.

Chúng tôi như nhau cả thôi.

_

CHÚ THÍCH:

Một loại rượu mạnh nồng độ cao (trong khoảng 35-55%) được làm từ loài thực vật Agave Azul Tequilana tại địa phương cùng tên thuộc bang Jalisco, Tây Mexico. Rượu có hương vị mạnh mẽ, chua giòn và cay. Tìm hiểu thêm tại.

_________

Editor có lời muốn nói: Nếu thấy ngược quá thì nhìn lại tên truyện và tags, cú lừa cả đấy:')

Đừng quên để lại bình luận cho tui có động lực nhá~