Edit & Beta: Yuki
_________
Nằm giường cả một ngày, tôi như được sống lại.
Nhờ ơn trận mây mưa phóng túng đêm qua mà pheromone vốn đã bị thuốc ức chế áp xuống trong tôi lại lần nữa thức tỉnh khiến kỳ phát tình kéo càng lâu hơn. Hôm nay tôi không thể không gia tăng liều lượng, tiêm thêm hai ống.
Cánh tay tôi chi chít lỗ nhỏ, người không biết có khi tưởng tôi hút chích phạm pháp mất.
_
Chạng vạng tối, Bùi Quân đột nhiên gọi cho tôi, bảo là thành viên Tổ Công tác Đặc biệt biết chuyện chúng tôi kết hôn tròn hai năm nên muốn tổ chức tiệc ăn mừng. Nhiều đồng đội mới gia nhập chưa từng gặp mặt cũng đến tiện thể làm quen.
Tổ Công tác Đặc biệt trực thuộc Cục An ninh Quốc gia, nơi hội tụ hết thảy Alpha ưu tú và trẻ tuổi của quân khu Liên Bang. Đây là tổ chức hùng mạnh nhất cũng bí ẩn nhất cả nước. Vì tính chất công việc nguy hiểm, thường có đồng đội phải hy sinh nên đồng thời là tổ chức thay đổi thành viên nhanh nhất trong tất cả các tổ chức chính phủ.
Dù vậy, vẫn có không ít người trẻ tiếp bước gia nhập. Mang trên tay áo phù hiệu sao sáu cánh của Tổ Công tác Đặc biệt là vinh dự tột cùng của mỗi một người đặc công.
Lúc rời đội hai năm trước, tôi mang số hiệu 0001, hai năm qua đi, dường như vẫn chưa một ai thay thế vị trí đó.
Bùi Quân không có số hiệu, đại diện cho chỉ huy cao nhất.
_
Lúc hắn về nhà đón tôi, khéo làm sao tôi cũng vừa thay đồ xong.
Bị giới hạn bởi nội tiết tố trong cơ thể nên Omega không dễ dàng luyện được cơ bắp. Dù có kiên trì khổ luyện mười năm như một đi chăng nữa cũng không giúp thân hình tôi vạm vỡ hơn là bao, lúc đứng cạnh Bùi Quân vẫn như loài thực vật yếu đuối nương nhờ trên cơ thể hắn.
"Tiệc chính thức à?" Tôi không rõ hồi chiều họ nói những gì bèn giơ mấy chiếc cà vạt lên hỏi.
"Không phải, chỉ họp mặt bình thường thôi." Hắn cầm cà vạt của tôi ném về chỗ cũ rồi giúp tôi xắn tay áo sơ mi lên. Lúc trông thấy lỗ kim, hắn khựng lại cả đỗi mới gỡ tay áo xuống một đoạn.
"Đi thôi."
_
Mục đích tồn tại của tôi là giúp Bùi Quân xây dựng hình tượng đẹp trong mắt công chúng. Một lãnh đạo Alpha đã lập gia đình và có cuộc sống hôn nhân ổn định luôn dễ khiến người khác tín nhiệm hơn cả, huống hồ hắn còn trẻ như thế...
_
Bước vào phòng bao, mọi người đã có mặt đông đủ, những thành viên cốt cán vừa thấy tôi đều không hẹn mà cùng đứng dậy cúi chào, "Đội trưởng Tô!"
——Bao lâu rồi... chưa được nghe lại ba chữ này nhỉ.
Tôi vô thức nắm chặt tay Bùi Quân, cố ép mình bình ổn cảm xúc rồi vờ thản nhiên nói: "Mọi người ngồi đi. Tôi đã không còn là đội trưởng lâu rồi."
"Ai cũng đang chờ em quay về đó." Bùi Quân ôm tôi, dịu dàng nói.
Tôi thầm chửi hắn giả nhân giả nghĩa. Nếu trên thế gian này còn có người không muốn tôi quay về, người đó chắc chắn là hắn.
Thôi thì vở kịch "đồng vợ đồng chồng" đã diễn phải diễn cho trót. Tôi mỉm cười ngước nhìn hắn, tỏ vẻ cảm kích khôn nguôi.
"Đội trưởng Tô, vết thương của anh thế nào rồi?" Một đồng đội cũ hỏi thăm tôi.
Hai năm trước, viên đạn kia sượt qua đầu gối tôi găm thẳng vào xương đùi, vị trí cực kì hiểm hóc, suýt nữa khiến tôi mang tật cả đời. Hai năm nay, tôi chú trọng dưỡng thương và phục hồi chức năng, coi như có thể đi bộ với chạy chậm, tiếc là chưa được vận động mạnh.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Đối với một đặc công mà nói... thì chẳng khác gì tàn phế.
"Đỡ nhiều rồi, giờ chỉ chờ hồi phục hoàn toàn thôi."
Bùi Quân kéo ghế ra giúp tôi, "Em ngồi đi."
"Bị điều đến Cục An ninh hơn năm năm cuối cùng cũng được diện kiến sát thủ Liên Bang trong truyền thuyết rồi." Một chàng trai trẻ lạ mặt hào hứng giới thiệu: "Chào anh, tôi là Lâm Tự, thành viên 0163 của đội tuần tra đêm thuộc Tổ Công tác Đặc biệt."
"Chào cậu." Tôi khẽ gật đầu với cậu ta.
Cậu chàng tiếp tục huyên thuyên: "Huấn luyện ở Cục An ninh một năm mới có cơ hội đến Tổ Công tác Đặc biệt, tôi cứ nghĩ có thể cùng anh tác chiến, nào ngờ anh lại bị thương phải xuất ngũ..."
Có người buồn cười ngắt lời cậu ta: "Tổ trưởng Bùi còn ở đây đó, cậu tém tém lại tí đi."
Cái cậu Lâm Tự kia như sực nhận ra gì đó bèn gãi đầu ngượng nghịu rồi áy náy xin lỗi: "Ngại quá, tại tôi có hơi phấn khích."
Trái lại, Bùi Quân rất thấu tình đạt lý, hắn chỉ mỉm cười nói: "Không sao. Trách tôi giấu em ấy kĩ quá thôi."
——Đạo đức giả.
"À quên mất, chúc Tổ trưởng Bùi với Đội trưởng Tô kỉ niệm hai năm vui vẻ!" Một người khác nâng ly nói: "Chúc hai anh trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão!"
Từng tiếng reo hò chúc phúc vang lên không ngớt, tưng bừng đến nỗi trong một thoáng tôi có cảm tưởng mình đang ăn mừng kỉ niệm hai năm với Bùi Quân thật nữa.
Có lẽ đã quá quen với khái niệm sống nay chết mai nên ai trong chúng tôi cũng muốn bắt trọn từng khoảnh khắc của hiện tại, bởi ta chẳng thể lường trước được tương lai sẽ ra sao vậy nên mỗi khi gặp nhau là phải chơi cho thỏa chí.
Ăn uống no nê, có thành viên đề nghị đi hát tăng hai.
Bùi Quân quay sang tôi hỏi ý, tôi bảo sao cũng được.
"Đội trưởng thay đổi nhiều quá nha, hồi trước có thấy anh thích mấy chỗ náo nhiệt đâu cà." Có người trêu tôi.
Một người khác lại nói: "Này phải ghi công cho Tổ trưởng Bùi rồi, người ta dùng tình yêu mới cảm hóa được đóa hoa lạnh lùng nhà mình đó."
Cả đám nhìn nhau tự hiểu rồi bật cười ra rả làm tôi có hơi xấu hổ, chỉ đành cúi đầu che miệng ho khan.
"Ngại à?" Bùi Quân dùng âm lượng chỉ đủ hai chúng tôi nghe thấy, mỉa mai: "Diễn kịch như thật luôn nhỉ."
Hắn bảo tôi diễn kịch mà không thấy ngượng mồm à.
"Thường thôi, sống chung với anh lâu như vậy... tài năng diễn xuất cũng học được không ít." Tôi châm biếm ngược lại hắn.
Có lẽ ánh mắt khinh bỉ của tôi quá rõ ràng, Bùi Quân khẽ nhíu mày, buông tay tôi ra, thản nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Hay lắm. Diễn được cả đời cứ diễn."
"Hai chúng ta..." Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, "còn có cả đời sao?"
Ánh mắt hắn chợt lạnh đi, lâu sau mới cười khẽ một tiếng, "Tất nhiên là không rồi."
_________
Editor có lời muốn nói: Thật ra cái "sát thủ Liên Bang" là mình chém nhẹ =)) đúng ra là "ám nhẫn" (ám sát bằng đao, từ này có trong một tựa game online nhưng có vẻ không phổ biến lắm), mình thấy gần giống sát thủ nên để vậy cho xuôi tai nha.
Đừng quên để lại bình luận cho tui có động lực nhá~