Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 26

Tần Trạch gập đầu: "Đa tạ điện hạ quan tâm, thần hết thảy đều tốt.” Tần Trạch nhìn về phía Lục hoàng tử: "Nghe nói lần sửa chữa phòng hồ sơ lần này là do Lục điện hạ toàn quyền phụ trách?"

Lục hoàng tử mơ hồ đáp một tiếng.

Tần Trạch lại hỏi: "Không biết bao lâu thì xong việc?"

Lục hoàng tử ngây người, tròng mắt không khống chế được nhìn sang Thập hoàng tử bên cạnh.

Thập hoàng tử ôn tồn nói: "Đại nhân yên tâm, sẽ nhanh thôi, không quá một tháng là có thể hoàn thành." Thời gian này là nói dài lên, dù sao cũng là phòng ốc của Lễ bộ, ngoại trừ vững chắc ra, còn phải cân nhắc về mỹ quan.

Tần Trạch gật đầu: "Vậy làm phiền hai vị điện hạ, thần còn phải đi tìm hồ sơ, thần đi trước một bước."

Lục hoàng tử vội vàng đáp: "Nếu Tần đại nhân vội thì nhanh đi."

Thập hoàng tử nhìn theo Tần Trạch đi xa.

Lục hoàng tử không chú ý đến hắn, trong lòng đang nghĩ đến thời hạn hoàn thành công việc.

Sau đó bọn họ đi khảo sát thực địa, khắp nơi lộn xộn, các thợ thủ công đều cởi trần, buổi trưa mọi người xếp hàng ăn cơm.

Lục hoàng tử liếc mắt một cái: "Sao lại không có thức ăn mặn?"

“Quản sự đâu?”

Trong chốc lát, quản sự mồ hôi chảy đầy đầu chạy tới, Lục hoàng tử mở miệng ra đã chất vấn: "Công bộ có phân xuống một khoản bạc cho công trình tu sửa lần này, sao cơm của thợ thủ công lại đơn sơ như vậy?"

Hắn híp mắt, ánh mắt nghi ngờ đảo qua quản sự.

Toàn thân quản sự run lên: "Bẩm điện hạ."

“Những bữa cơm này đều là đối chiếu với thức ăn lúc làm việc của các thợ thủ công trước kia, điện hạ có thể sai người đi hỏi." Cuối cùng, quản sự vẫn không nhịn được nói: "Lục điện hạ, thật ra thuộc hạ nấu thức ăn không tệ, một mặn một canh, mỗi thợ thủ công đều có thể được chia mấy miếng thịt."

Đây còn là ở kinh thành, chứ đổi lại là nơi khác, khi làm việc có thể ăn no hay không cũng là vấn đề.

Thập hoàng tử giữ chặt Lục hoàng tử, thấp giọng thì thầm một phen, Lục hoàng tử không vui, nhưng cuối cùng vẫn phất phất tay để quản sự rời đi.

Buổi chiều thời tiết nắng nóng, Lục hoàng tử không chịu nổi nắng nóng nên rời đi.

Thập hoàng tử ở lại giám sát thợ thủ công, hắn đứng dưới mái hiên, nhìn các thợ thủ công lao động dưới ánh mặt trời chói chang. Sau đó, hắn ra lệnh cho người làm một nồi chè đậu xanh lớn.

Chờ chè đậu xanh mang lên, Thập hoàng tử ôn hoà nói: "Nghỉ ngơi một lát trước đi, uống chút nước chè."

Các thợ thủ công vừa mừng vừa sợ, nhìn Thập hoàng tử, vô cùng thật lòng nói: "Đa tạ Thập điện hạ."

Thập hoàng tử: "Không có việc gì."

Thập hoàng tử quan tâm vài câu, sau đó sai người mang theo chè đậu xanh đi tìm Lễ bộ thượng thư.

Không khéo là Lễ bộ thượng thư đã bị người gọi đi, Thập hoàng tử lập tức đi tìm thị lang.

"Tần đại nhân, bổn điện cho người ta nấu chút chè đậu xanh giải nhiệt, ngài cũng nếm thử đi."

Tần Trạch không nhúc nhích.

Thập hoàng tử bưng ra chén chè đậu xanh cho Tần Trạch, sau đó bảo người hầu đi đưa chè cho những người khác.

Trong phòng chỉ có hai người Tần Trạch và Thập hoàng tử, Tần Trạch nhìn Thập hoàng tử một cái.

Thập hoàng tử đã lâu không gặp hắn, rất là nhớ nhung, lúc này mềm giọng khuyên: "Các thợ thủ công đều đang uống rồi, đại nhân cũng uống một chén đi."

Nghe lời này, biểu cảm Tần Trạch cũng hơi buông lỏng.

Cuối cùng Tần Trạch nói: "Đa tạ điện hạ."

Mặt mày Thập hoàng tử khẽ cong: "Đại nhân không cần khách sáo."

Tần Trạch uống chè đậu xanh, Thập hoàng tử liếc mắt nhìn văn thư trên bàn, phần trên là sổ sách có liên quan đến quốc tử giám.

Ánh mắt Thập hoàng tử khẽ động, lơ đãng gạt văn thư ở rìa bàn xuống đất.

"Xin lỗi Tần đại nhân." Hắn ngồi xổm xuống và nhặt giấy tờ lên.

Thập hoàng tử ngượng ngùng nói: "Thêm phiền phức cho Tần đại nhân rồi.”

Tần Trạch thản nhiên: "Không sao."

Thập hoàng tử chờ người hầu trở về, bỏ chén rỗng vào hộp ăn cơm rồi xách đi.

Tần Trạch chậm rãi thu dọn văn thư Thập hoàng tử đã chạm vào, con sói nhỏ, không uổng công hắn bày ra một màn lần này.