“Nghĩ đến sự thông minh của Lục hoàng huynh, dù có đi bộ nào, Lục hoàng huynh đều có thể làm tốt."
Khóe miệng Lục hoàng tử khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh lại đè xuống.
Thục phi thở dài nói: "Bây giờ Tiểu Thập cũng lớn rồi, mẫu phi nghĩ, chờ ngươi xác định nhậm chức ở bộ nào, thì đưa Tiểu Thập theo. Huynh đệ các ngươi thân nhiều năm đáng tin cậy hơn so với những người ngoài trong quan trường nhiều."
Lời này Lục hoàng tử lại đồng ý.
Thập hoàng tử khó xử nói: "Nhưng nương nương, ta chỉ biết đọc sách, ta chưa từng xử lý qua những chuyện trên quan trường kia, có khả năng sẽ không giúp được Lục Hoàng huynh cái gì."
Lục hoàng tử nhướng mày: "Không biết thì học."
“Ta đã đi bận rộn công việc rồi thì sao có thể để ngươi ở trong cung thoải mái."
Lục hoàng tử và Thục phi một xướng một hòa, Thập hoàng tử tính tình mềm mại, cuối cùng vẫn đồng ý.
Trên đường trở về điện Di Thanh, tâm trạng hắn cực kỳ tốt.
Nội thị cười nói: "Sao Thập điện hạ lại vui vậy ạ?"
Thập hoàng tử gật đầu: "Mấy năm nay Thục phi nương nương và Lục hoàng huynh che chở cho ta, bây giờ ta có thể làm việc báo đáp bọn họ, đương nhiên phải vui rồi.”
Nội thị khen ngợi: "Điện hạ thật lương thiện."
Thập hoàng tử lắc đầu: "Chẳng qua là việc ta nên làm thôi."
Cuôi cùng Lục hoàng tử nhậm chức ở công bộ, cũng không biết hắn nói với Phụng Nguyên Đế như thế nào mà đưa cả Thập hoàng tử đi theo.
Các hoàng tử khác thấy hơi bất ngờ, dù sao địa vị của Công bộ là đứng cuối trong lục bộ.
Thái tử và nhị hoàng tử thì đến Lại bộ.
Tam hoàng tử đến Đại Lý tự.
Tứ hoàng tử đến Binh bộ.
Ngũ hoàng tử đến Hình bộ.
Thất, Bát, Cửu, ba vị hoàng tử còn lại chưa được coi trọng, dù sao Lục hoàng tử còn chưa chọn trước, bọn họ cũng không vội.
Ai biết Lục hoàng tử lại đột nhiên kéo Tiểu Thập đi, ba vị hoàng tử Thất, Bát, Cửu có cảm giác hơi sốt ruột. Nhưng mà còn lại cho bọn họ, ngoại trừ Hộ bộ thì chính là Lễ bộ.
Cho dù lúc trước bọn họ chỉ ở trong cung cũng biết ở Hộ bộ phải làm quần quật từ sáng đến tối, kẻ ngốc mới đi. Nhưng Lễ bộ thị lang là Tần phu tử, cái này rất đáng bực.
Ba huynh đệ buồn rầu, quyết định tìm đường khác.
Theo các hoàng tử lớn lên, hoàng tử sư cũng thay đổi thành một nhóm khác. Bọn Hồng phu tử vẫn như cũ, nhưng Tần Trạch mấy năm nay lại vững bước bay lên.
Tuy nhiên mặc dù đã thay đổi nhưng hắn vẫn thuê trạch viện nhỏ trước đó. Độc lai độc vãng, ít xã giao, cho nên trong phủ cũng không tăng thêm nô bộc.
Mùa hè mưa nhiều, vào đêm khuya, chợt tiếng sấm nổ vang, tia chớp đánh sáng nửa bầu trời đêm, hạt mưa to bằng hạt đậu nành hung ác vô tình gõ vào vạn vật.
Lại là một tiếng sấm sét giáng xuống, có thứ gì đó xuất hiện vết nứt, sau đó chìm đắm trong cơn mưa lớn.
Ngày hôm sau, trời nắng sau cơn mưa, bầu trời xanh như được gột rửa, liếc mắt một cái cũng khiến tâm trạng người ta tốt hơn.
Nhưng mà giờ phút này mọi người trong Lễ bộ lại không có tâm trạng đâu để thưởng thức cảnh đẹp, mỗi người đều cúi mặt.
Trận giông bão đêm qua đã phá hủy phòng hồ sơ của Lễ bộ. Cũng may trải qua xác minh, những thứ bị hỏng là hồ sơ lâu năm, không có giá trị gì, nếu không chỉ sợ Lễ bộ thượng thư sẽ đau lòng chết.
Lễ bộ thượng thư nhìn cột phòng cháy đen thui, thở dài: "Đi nói với Công bộ bên kia một tiếng, bảo bọn họ phái người tới sửa chữa."
“Vâng, đại nhân."
Gần đây Lục hoàng tử mang theo Thập hoàng tử làm quen với đủ việc ở Công bộ, hiện giờ nghe nói phòng ốc của Lễ bộ bị hư hỏng, cần Công bộ ra mặt sửa chữa.
Lục hoàng tử đang lo lắng không có cơ hội biểu hiện, hôm nay vừa nghe thấy đã lập tức đồng ý việc này.
Hắn vỗ vỗ bả vai Thập hoàng tử, nửa nghiêm túc nửa cảnh cáo nói: "Tiểu Thập, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức làm việc, ngươi đừng cản bước của ta đấy."
Thập hoàng tử đáp: "Đệ sẽ không kéo chân Hoàng huynh."
Sửa chữa phòng ốc nói đơn giản cũng đơn giản, nói rườm rà cũng rườm rà, hơn nữa liên quan đến chi phí vật liệu, điều động nhân lực, Lục hoàng tử bắt đầu thấy phiền.
Công việc này không kinh tâm động phách như hắn nghĩ, ngược lại còn cực kỳ vụn vặt. Tính toán lại càng không phải thế mạnh của hắn.
Thập hoàng tử tính tình tốt ôm lấy mấy chuyện vụn vặt này, Lục hoàng tử còn chưa kịp vui mừng thì bọn họ đã gặp lại Tần Trạch ở Lễ bộ.
Ban ngày ban mặt đối phương đi tới trước mặt, Lục hoàng tử muốn tránh cũng không kịp.
Tần Trạch chắp tay hành lễ: "Thần bái kiến Lục điện hạ, Thập điện hạ."
Lục hoàng tử giả vờ cười: "Chào Tần đại nhân."
Thập hoàng tử nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên: "Đã lâu không gặp phu... Tần đại nhân, không biết gần đây có ổn không?"