Đây là quyển Nam triều sử ký mà Tần phu tử cho hắn, rất có ý nghĩa.
Mấy ngày liền hắn quỳ chép kinh phật, cơ thể đã suy yếu hơn nhiều, sau đó lại cố gắng chống đỡ rời khỏi cung Vĩnh An, ngày hôm sau thì ngã xuống ở Đông Điện.
Bởi vì hắn hiểu rằng, chỉ có ngã xuống ở Đông Điện, sự việc mới có thể làm lớn lên, thái y mới dám nói ra sự thật về vết thương trên chân hắn.
Giương cung mà không bắn, một phát nhất định trúng đích.
Thập hoàng tử tĩnh dưỡng tại Di Thanh Điện, trên Diễn Võ Trường, Lục hoàng tử bực bội đá văng tên nội thị bên cạnh: “Đồ không có mắt, cút sang một bên.”
Tam hoàng tử từ từ nói: “Khi nào cần thì đến lại biết nghe lời, thật thú vị, nhất là Tiểu Thập, có phải không lão lục."
Lục hoàng tử nói gì cũng chưa nói, cưỡi lên ngựa chạy đi xa.
Tam hoàng tử cười nhạo một tiếng: "Cũng chỉ có cái túi trút giận Tiểu Thập kia là có thể chịu đựng được hắn. Cái thứ quỷ gì chứ."
Ngũ hoàng tử cười nói: “Tam hoàng huynh, con thỏ nóng nảy còn cắn người đấy."
Tam hoàng tử không thèm để bụng: "Cũng phải xem con thỏ có răng hay không đã."
Hai huynh đệ nói lời sắc bén, Tứ hoàng tử ở bên cạnh như đang suy tư gì đó.
Ngày nghỉ tắm gội hôm ấy, Lục hoàng tử mang theo nhân sâm rừng, tổ yến đến Di Thanh Điện.
“Tiểu Thập, Tiểu Thập.”
Hắn đột nhiên tiến vào, cung nhân đều không kịp thông báo, Thập hoàng tử cất sách đi, di chuyển xe lăn từ trong điện ra ngoài.
“Lục hoàng huynh, sao ngươi lại đến đây?”
Lục hoàng tử: “Đến đây xem ngươi có đỡ hơn chút nào chưa.”
Lục hoàng tử gọi: “Tiểu Phúc Tử.”
Nội thị phía sau hắn đi lên, đưa đồ vật trong tay cho đại cung nhân của Di Thanh Điện.
Thập hoàng tử vừa cảm kích vừa lo sợ: “Thục phi nương nương vừa mới tặng đồ qua, thế nào mà Lục hoàng huynh lại.”
Hắn nói năng lộn xộn: “Ta, ta chẳng có cái gì, chẳng biết cảm ơn Lục hoàng huynh như thế nào.”
“Ta, thật sự ta…”
Lục hoàng tử cảm thấy rất hưởng thụ phản ứng của hắn, xua xua tay: “Không phải đồ vật quý giá gì, ngươi cứ yên tâm mà dùng.”
Lục hoàng tử lại tiến lên nhìn chân Thập hoàng tử: “Thái y nói như thế nào?”
Sắc mặt Thập hoàng tử hơi đổi, nói: “Vẫn, vẫn tốt.”
Lục hoàng tử hừ lạnh: “Còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta nữa.”
Thập hoàng tử cúi đầu càng thấp.
Lục hoàng tử không kiên nhẫn: “Hỏi ngươi đó, nói thật đi.”
Thập hoàng tử không hé răng.
Lục hoàng tử lại hừ một tiếng, hỏi cung nhân hầu hạ, cung nhân thành thật nói: “Hồi bẩm điện hạ, thái y nói hiện tại Thập hoàng tử phục hồi rất tốt, nhưng còn như thế nào, phải qua mùa đông năm nay mới rõ ạ.”
Lục hoàng tử gật đầu, lại nhìn thoáng qua đỉnh đầu Thập hoàng tử, giận dữ nói: “Ngươi nhìn lại ngươi xem.”
“Dù gì cũng là nam tử, ngẩng đầu lên.”
Thập hoàng tử sợ hãi ngẩng đầu.
Hai người không thường xuyên qua lại, nhưng cũng không coi như là xa cách. Một hôm, trên đường Lục hoàng tử lôi kéo Thập hoàng tử đi cưỡi ngựa bắn cung lại nghe thấy tiếng khóc.
Thập hoàng tử dừng lại.
Lục hoàng tử: “Sao vậy?”
Thập hoàng tử: “Lục hoàng huynh, hình như có người khóc?”
Bỗng nhiên Lục hoàng tử cảm thấy rét lạnh.
Thập hoàng tử nghe theo tiếng khóc đi tìm, ở một góc thấy một tiểu thái giám.
Thập hoàng tử còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Phúc Tử bên cạnh Lục hoàng tử đã lạnh lùng mắng: “Nô tài to gan, dám khóc trước mặt chủ tử.”
Thập hoàng tử nhẹ nhàng nói: “Phúc công công chờ một chút, hỏi trước đã.”
Khí thế của Tiểu Phúc Tử khựng lại, nhưng thật ra cũng không dám nói gì.
Hắn là tâm phúc của Lục hoàng tử, cũng là người lúc trước tuân lệnh Lục hoàng tử, đã Thập hoàng tử vào trong hồ. Bây giờ thấy Thập hoàng tử đi theo Lục hoàng tử, hắn thật sự sợ Thập hoàng tử lôi chuyện cũ ra.
Vẻ mặt Thập hoàng tử hiền hoà, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tiểu thái giám bị doạ, giọng nói cũng run lên: “Bẩm điện hạ, tiểu nhân là Tiểu Thanh Tử, hầu hạ ở Ngự hoa viên bên kia ạ.”
Thập hoàng tử lại hỏi: “Vậy ngươi đang gặp chuyện gì khó khăn?”
Tiểu Thanh Tử rất muốn khóc nhưng cố gắng chịu đựng nói: “Ca ca tiểu nhân bị bệnh, rất nghiêm trọng, tiểu nhân, tiểu nhân không có gì, chỉ có mỗi một ca ca này, tiểu nhân…”
Ngôn ngữ của hắn hỗn loạn, nhưng mọi người đều hiểu.
Lục hoàng tử đã mất hết kiên nhẫn: “Bị bệnh thì đi tìm thái y.”
Sắc mặt Tiểu Thanh Tử đỏ bừng.
Bỗng nhiên, một túi tiền xuất hiện trước mặt hắn, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói: “Ngươi cầm lấy, nếu không đủ thì đến Di Thanh Điện tìm ta.”
Tiểu Thanh Tử ngẩn ra.
Thập hoàng tử đưa tiền cho hắn, sau đó điều khiển xe lăn rời đi cùng Lục hoàng tử.
Xa xa, Tiểu Thanh Tử còn nghe thấy tiếng Lục hoàng tử châm chọc: “Bản thân ngươi còn nghèo muốn chết, còn giúp đỡ người khác nữa.”
“… Không… Không có bao nhiêu, thấy nên giúp một lần.”
Tiểu Thanh Tử cất túi tiền, cố nén nước mắt chuẩn bị rơi xuống lần nữa.