Thời tiết càng ngày càng lạnh, sau khi đầu gối của Thập hoàng tử bị thương, ngày nào cũng phải bắt người hầu cõng đến Đông Điện đọc sách. Những hoàng tử khác lúc trước còn mỉa mai hắn vài câu, bây giờ nhận ra Thập hoàng tử quá yếu đuối, có chế nhạo hắn cũng không thấy thú vị, nên không thèm để ý đến hắn nữa.
Đến giờ nghỉ ngơi, Cửu hoàng tử lớn tiếng hô hào các hoàng tử khác đi bơi lội ở đâu đó chơi. Các hoàng tử khác đều vui vẻ đồng ý, chỉ có Thập hoàng tử giống như bị đơn độc ngăn cách lại.
Lục hoàng tử vô tình nhìn lướt qua hắn, mở miệng: “Tiểu Thập, ngươi có đi suối nước nóng không?”
Cửu hoàng tử ngắt lời: “Lục hoàng huynh, bây giờ còn chưa bắt đầu đến mùa đông đâu, tắm suối nước nóng làm gì?”
Lục hoàng tử: …
Lục hoàng tử trừng mắt lườm Cửu hoàng tử một cái: “Càng ngày ngươi càng nói nhiều.”
Cửu hoàng tử bất ngờ: “Ta chỉ nói thật thôi mà.”
Lục hoàng tử không để ý đến hắn, nói chuyện với Ngũ hoàng tử.
Đến buổi trưa, khi mọi người bắt đầu rời đi, Tần Trạch sai người đẩy một cái xe lăn ra.
Tam hoàng tử giật mình hoảng sợ nói: “Phu tử làm cho Tiểu Thập?”
Tần Trạch nhẹ nhàng trả lời: “Tuy là hoàng tử, nhưng cũng nên làm gương. Dựa vào bản thân là tốt nhất.”
Những người khác im lặng, nghe ý của Tần phu tử là không hài lòng Thập hoàng tử ngày nào cũng cần người cõng đến Đông Điện đọc sách.
Thập hoàng tử run rẩy đứng lên hành lễ: “Đa tạ ý tốt của phu tử.”
Những hoàng tử khác lại càng yên lặng hơn, Tiểu Thập cũng không giống một đứa ngốc.
Nhưng mà tìm chỗ dựa lại đi tìm đến tận chỗ kẻ thù. Người bình thường chẳng ai làm được thế.
Những hoàng tử khác bắt đầu rời đi, Thập hoàng tử ngồi trên xe lăn, nghe theo hướng dẫn của Tần Trạch, thao tác trong sân.
Bọn họ vô thức rời xa đám người, Thập hoàng tử mới gỡ xuống một phần nguỵ trang của mình, lộ ra nụ cười thật lòng.
Tần Trạch lẳng lặng nhìn.
Hắn biết, với tính cách của Thập hoàng tử, ngồi xe lăn còn có tôn nghiêm hơn để người cõng đi.
Bây giờ mới lấy ra bởi vì nó hợp tình hợp lý hơn.
Nhiều đôi mắt nhìn như vậy, kể cả người khác nhìn ra một phần thiện ý của hắn đối với Thập hoàng tử thì cũng sẽ bị người khác lấy ra để bôi đen, sau này hắn muốn âm thầm hỗ trợ cũng càng khó khăn hơn.
Lần trước Thập hoàng tử ngất xỉu ở Đông Điện, Tần Trạch biết chuyện này sẽ truyền đi. Hắn tính được lúc nào thì tin tức sẽ truyền từ Đông Điện đến cung vua, lại để Phụng Nguyên Đế cân nhắc một chút, sau đó tính thời gian đại nội thị đi từ cung vua đến Đông Điện. Tần Trạch cố ý vén ống quần của Thập hoàng tử lên, bắt tiểu thái giám bôi thuốc lên đùi Thập hoàng tử đúng lúc để khi đại nội thị đến thì vừa vặn nhìn thấy.
Như vậy tự nhiên hơn.
Vết thương không để người ta nhìn thấy, làm sao có thể nhớ lâu.
Nếu không làm như vậy, cùng lắm chỉ cảm thấy Thập hoàng tử bị bệnh. Tính nghiêm trọng của hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau.
Tần Trạch thoáng nhìn qua cái trán toát đầy mồ hôi của Thập hoàng tử, đôi mắt đứa trẻ sáng ngời hơn rất nhiều. Hắn cong cong môi, cong lên một độ cong nhẹ nhàng rồi thôi.
Nghe nói gần đây đãi ngộ của Thập hoàng tử không tồi, có mấy lần Phụng Nguyên Đế đưa tặng đồ đạc.
Hắn đi qua, Thập hoàng tử ngẩng đầu: “Phu tử, xe lăn này dùng rất tốt.”
Tần Trạch: “Ừ, về dùng cơm trưa đi.”
Thập hoàng tử di chuyển xe lăn đi theo Tần Trạch. Khi nhìn thấy những người khác, hắn thu liễm lại khí thế, giống như ngọc quý được phủ một lớp bụi mờ.
Thập hoàng tử lại trở thành một đứa bé u ám, không có gì nổi bật.
Dường như Tần Trạch vẫn chưa nhận ra, sau khi ăn cơm, hắn rời cung hồi phủ.
Thập hoàng tử cũng trở về cung điện, đại cung nữ bôi thuốc vào chân hắn rồi xoa bóp.
“Điện hạ, nô tỳ xoa bóp có mạnh quá không?”
Thập hoàng tử: “Cũng được.”
Đại cung nữ nghe thấy vậy thì yên tâm hơn chút, tiếp tục xoa bóp. Thập hoàng tử cảm nhận được đau đớn nhè nhẹ từ gióng chân truyền lại, thấy vết thương này rất có giá trị.
Hoàng hậu phái người tới nói, hắn vừa mới bị thương, miễn thỉnh an.
Hoàng hậu ghét hắn, sao hắn lại không ghét lại đối phương được chứ.
Thập hoàng tử cúi đầu, che khuất lệ khí trong mắt.
Lời đồn đại trong cung hắn có nghe qua, không ngoài ý muốn của Thập hoàng tử. Việc hắn quỳ gối sao chép kinh phật vì hoàng hậu mà suýt phế hai chân là do Thục phi phái người truyền ra.
Hắn là một lưỡi đao vô chủ, mỗi người đều muốn dùng hắn để đối phó Hoàng hậu. Sắc thì dùng, cùn thì ném.
Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy.
Thuốc bôi lên ngấm vào cơ, hai chân Thập hoàng tử hơi hơi nóng lên, hắn ra lệnh cho cung nữ trong điện lùi ra. Hắn di chuyển xe lăn vào trong điện, cẩn thận lấy ra một quyển sách trong ngăn tủ.