Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 5

Ngoại trừ Thập hoàng tử ra, những hoàng tử khác bị gọi tên:…

Nhóm thư đồng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng vẫn rời đi với những hoàng tử khác.

Tần Trạch thản nhiên nói: “Ăn cơm trước đã, lát nữa sẽ nói chuyện bài tập của các ngươi.”

Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử cứ thế nhìn nhau, ăn cơm cũng thất thần.

Thập hoàng tử ngồi trong một góc ôm đống đồ ăn phong phú mà ăn một cách thỏa mãn.

Bởi vì có bốn vị hoàng tử khác ở đây, nên các cung nhân cũng để ý cẩn thận hơn, chuẩn bị thức ăn vừa ngon lại vừa đẹp.

Không những thức ăn, mà còn có cả điểm tâm.

Sau khi ăn xong, Tần Trạch ra bài tập cho bọn họ, sau đó lấy ra cả cuốn đề cho bọn hắn. Thát hoàng tử và Cửu hoàng tử vẫn còn đỡ, bài tập đều là mấy câu hỏi điền vào chỗ trống. Úi, Tần Trạch quên mất, ở chỗ này gọi là thϊếp kinh.

Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử lớn tuổi hơn một chút, đọc sách cũng lâu hơn, đề bài sẽ khó hơn chút, là kinh nghĩa đề. (văn về chính trị)

Mặt bốn vị hoàng tử đều tái nhợt.

Sắc mặt Tần Trạch không đổi: “Hai khắc, viết đi.”

Nhị hoàng tử muốn nhịn, nhưng lại không nhịn nổi nói: “Tần phu tử, tại sao những người khác không phải làm cái này?”

Tần Trạch: “Vội cái gì, ngày mai khắc đến lượt bọn họ.”

Nhị hoàng tử sững lại, nhưng hắn vẫn không cam lòng: “Xin hỏi phu tử, vì sao không làm vào buổi sáng hoặc buổi chiều?”

Sao lại đi chọn giờ cơm.

Tần Trạch cụp mắt xuống nhìn hắn: “Một tấc thời gian đáng giá một tấc vàng.”

Hắn nói lời thấm thía: “Nhị hoàng tử, phải tích vàng.”

Vẻ mặt Nhị hoàng tử nhăn nhó, hắn còn nói được gì nữa, Tần Trạch nhắc nhở hắn: “Đã qua một chén trà nhỏ.”

Nhị hoàng tử thầm nghĩ, ta không làm xong ngươi có thể làm gì ta chứ.

Dường như Tần Trạch biết được hắn nghĩ cái gì, bình tĩnh nói: “Hai khắc mà không làm xong, làm không tốt thì làm lại. Khi nào làm tốt thì lúc ấy được rời đi.”

“Có người đến tìm, ta sẽ tự trả lời lại.”

Bốn vị hoàng tử: Đây là đe doạ mà, đúng không.

Nhị hoàng tử cũng không hé răng, thành thành thật thật cầm bút lên làm bài.

Trên đường Tần Trạch đi đến bên cạnh, Ngũ hoàng tử ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Tần Trạch giảng đề cho Tiểu Thập, giọng điệu rất nghiêm khắc. Dường như nhận thấy được ánh mắt của hắn, Tần Trạch quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Trong lòng Ngũ hoàng tử lộp bộp một cái, không dám nhìn thêm, nghiêm túc làm bài.

Hai khắc sau, Tần Trạch kiểm tra bài làm của bốn vị Nhị, Ngũ, Thất, Cửu hoàng tử, nhíu mày: “Tạm được.”

Bốn người yên lặng thở phào một hơi, Ngũ hoàng tử hỏi thử: “Tần phu tử, chúng ta rời đi được không?”

Tần Trạch: “Ừm.”

Bọn Ngũ hoàng tử hành lễ, chậm rãi đi ra cửa điện, xác định Tần Trạch không nhìn thấy, lập tức chạy đi như bay.

Trong điện chỉ còn lại Tần Trạch và Thập hoàng tử, Tần Trạch nhìn đề toán giao cho Thập hoàng tử, đối phương cơ bản đều làm đúng.

Tần Trạch nhẹ nhàng nói: “Không tồi.”

Trong lòng Thập hoàng tử vui vẻ, nhưng vẫn kiềm chế lại: “Tạ phu tử khích lệ.”

Sau đó có một túi giấy dầu đưa đến trước mặt hắn.

Thập hoàng tử hơi thắc mắc: “Phu tử?”

Tần Trạch: “Khen thưởng.”

Thập hoàng tử ôm túi giấy dầu, chóp mũi ngửi được mùi thơm nhẹ.

Đúng lúc đấy Tần Trạch bổ sung thêm một câu: “Đồ của ngươi, tùy ngươi xử lý.”

Thập hoàng tử cẩn thận liếc hắn một cái, thử thăm dò mở túi giấy dầu ra.

Tần Trạch không nhìn hắn, cất bài thi của Thập hoàng tử vào ống tay áo bên trái, sau đó lại cất bài thi của bốn vị hoàng tử Nhị, Ngũ, Thất, Cửu vào ống tay áo bên phải.

Thập hoàng tử ăn bánh hoa sen tinh xảo, nhìn động tác của Tần Trạch: Không biết vì sao phu tử lại tách mấy bài thi ra.

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, Tần Trạch đã mở miệng: “Buổi chiều không có lớp học.”

Thập hoàng tử thất vọng: “Phu tử.”

Tần Trạch: “Học hành chăm chỉ, trong lòng không được có chuyện bên ngoài, như vậy mới có thể tồn tại lâu dài.”

Sau đó Tần Trạch rời đi ngay.

Thập hoàng tử nhớ kỹ mấy câu nói cuối cùng của Tần Trạch trong lòng, giống như đã hiểu được gì đó lại giống như là không hiểu.

Nhưng mà buổi tối không cần lo đói bụng nữa, hắn nhìn điểm tâm trong tay nghĩ.