Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 4

Nhưng dù hắn không chết, cũng không chịu nổi cảnh kề bên tử vong.

Dưới sự giám sát của tiểu thái giám, Thập hoàng tử nhúng tay vào nước lạnh. Tuy bây giờ đã vào xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, Thập hoàng tử chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh buốt truyền đến từ đầu ngón tay.

Hắn không nhịn được run cầm cập.

Tiểu thái giám giả ngu: “Thập điện hạ nhanh lên chút đi, tiểu nhân hầu hạ ngài xong còn phải về nghỉ ngơi tạm, ngày mai dậy sớm.”

“Chúng tiểu nhân mệnh khổ, không giống như điện hạ ăn ngon mặc đẹp, ta còn một đống việc.”

Thập hoàng tử khẽ cắn môi, múc nước lạnh lên rửa mặt, sau đó lại đổ nước lạnh vào bồn rửa chân, dùng nước lạnh rửa chân. Cả người lạnh đến phát run.

Tiểu thái giám cười khinh thường, ngáp một cái rồi đi.

Thập hoàng tử nằm trên giường, đệm chăn có mùi ẩm mốc không tản đi được, tay chân lạnh như băng.

Hắn không tự chủ được mà nhớ đến Tần Trạch. Nhớ đến đôi bàn tay dày rộng xoa xoa lưng hắn của đối phương.

“Phu tử.” Thập hoàng tử nghiêng người nằm co lại, giống như làm vậy sẽ có thể có thêm chút ấm áp.

Ngày hôm sau hắn dậy sớm, tất nhiên là không có cơm sáng, hắn đói bụng đến Đông Điện, tiểu thái giám sẽ đưa hắn đi đến đấy, vẫn phải giữ vài phần mặt mũi cho hắn.

Hắn là người đến sớm nhất, Đông Điện rất ấm áp, ấm hơn cung điện lạnh lẽo của hắn nhiều. Lợi dụng ánh sáng chập chờn, hắn lén lút lấy ra một miếng điểm tâm, đó là phần mà Tần phu tử lúc trước thuận tay đưa cho hắn, hắn nhanh chóng ăn.

Tuổi tác của các hoàng tử không đồng nhất, những thứ phải học đương nhiên không giống nhau. Những phu tử sẽ căn cứ vào tiến độ của các hoàng tử mà xác định bài giảng.

Nhưng ngoại trừ Tần Trạch, những phu tử khác đều xem nhẹ Thập hoàng tử. Bọn họ không muốn dính líu đến phiền phức.

Thật ra lúc trước Thập hoàng tử được đi học cũng là do có một phi tử trong cung bất mãn với Hoàng hậu, nên cố ý chặn tâm tư của Hoàng hậu.

Thập hoàng tử bị người lấy ra làm bè chắn. Cũng chính bởi vậy mà mở ra cuộc sống ác mộng sau này của Thập hoàng tử.

Tần Trạch suy đoán thứ Thập hoàng tử muốn là một mình khổ không bằng mọi người cùng khổ, hắn đoán đúng một nửa, nhưng chưa đoán được hết.

Có một phần nguyên nhân là vì thân thể Thập hoàng tử trong những năm tháng này đã bị tra tấn đến mức hỏng rồi. Kể cả Tứ hoàng tử không gϊếŧ hắn, Thập hoàng tử cũng không sống lâu được.

Một lúc sau các hoàng tử khác cũng lục tục đến, Thái tử là người đến cuối cùng, ngay sau đó là Hồng phu tử đến.

Đông Điện vang lên tiếng đọc sách đều đều.

Thái tử năm nay mười ba, năm Phụng Nguyên Đế đế kế vị thì có hắn, khi ấy Phụng Nguyên Đế đã hai sáu tuổi.

Không có cách nào, Hoàng hậu ghen tị, con vợ cả chưa ra, sao có thể để vợ lẽ và nữ nhân khác sinh con. Có cũng đánh cho mất đi.

Từ sau khi Thái tử được sinh ra, không bao lâu sau những hoàng tử công chúa khác cũng lần lượt ra đời. Lúc này Hoàng hậu lại có vẻ như rộng lượng mà đón nhận giữ lại hết.

Sau này các phi tử mới biết, Tông Nhân Phủ và các triều thần hợp lực tạo áp lực cho Hoàng hậu, Phụng Nguyên Đế cũng tỏ vẻ bất mãn, lúc này Hoàng hậu mới biết đường nương tay lại.

Hiện giờ trong cung có mười hai vị hoàng tử, năm vị công chúa. Ở triều đại trước, hoàng tử và công chúa đều đọc sách chung một chỗ, nhưng bây giờ Hoàng hậu không đồng ý, nhấn mạnh rằng nam nữ khác biệt, có là huynh đệ cũng nên tránh.

Phụng Nguyên Đế mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.

Trời đã sáng, Hồng phu tử bắt đầu dạy học, giảng giải cho Thái tử nhiều nhất, thi thoảng cũng sẽ giải đáp thắc mắc của các vị hoàng tử khác.

Thập hoàng tử cúi đầu luyện chữ.

Giờ tỵ, Hồng phu tử rời đi, Tần Trạch đã đến.

Không khí có chút lười biếng trong điện ngay tức khắc nghiêm túc lại, Tần Trạch mặc một bộ quan phục màu đỏ, thể hiện phẩm cấp của hắn.

Hắn là một học sĩ dạy học, ở triều đại này là quan tứ phẩm.

Tần Trạch nói một ít văn chương, sau đó bắt đầu giảng toán học.

Lục hoàng tử đã từng chịu thiệt trong tay Tần Trạch nên vừa ghét vừa sợ hắn, lúc này bắt được một chút sai sót của đối phương, hắn lập tức nói: “Tần phu tử, bổn điện có chuyện muốn nói.”

Tần Trạch: “Nói.”

Lục hoàng tử hừ nói: “Tần phu tử, chúng ta đều là hoàng tử, cái cần học phải là văn chương trị quốc, nghệ thuật dùng người. Toán học đã có chuyên gia để sai bảo rồi.”

Tần Trạch không đáp mà hỏi lại: “Trị quốc như thế nào?”

Lục hoàng tử nâng cằm: “Tất nhiên là quốc phú dân an, thiên hạ thái bình.”

Tần Trạch: “Còn gì nữa?”

Lục hoàng tử: “Không có tranh chấp bên ngoài.”

Tần Trạch: “Còn gì không?”

Ánh mắt Lục hoàng tử có chút hoảng: “Lại… Lại trị thanh minh.”

Tần Trạch: “Còn gì nữa?”

Lục hoàng tử: “…”

Ngươi có thể đổi câu hỏi khác được không?

Lục hoàng tử không nói được.

Trong điện có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Trạch cũng mở miệng: “Hay cho một cái quốc phú dân an, mỗi năm quốc khố thu vào vào bao nhiêu thì tính là phú? Mỗi một quận, mỗi một phủ, mỗi một huyện, một năm cần thu vào bao nhiêu thuế?

Lục hoàng tử há hốc mồm, làm sao hắn biết được, bây giờ hắn còn nhỏ, còn chưa hỏi đến chính sự.

Lục hoàng tử theo bản năng nhìn về phía Thái tử, Thái tử chột dạ quay mặt đi.

Cô… Khụ, hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Nhưng mà đây chỉ là mới bắt đầu, Tần Trạch lại nói: “Thiên hạ thái bình.”

“Cái gì gọi là thái bình? Ngăn chặn sơn phỉ, không còn trộm cắp, thiên tai không đáng sợ. Xa hơn không nói, nói ngay sơn phỉ đi, một năm triều đình phải phái bao nhiêu binh sĩ đi dẹp sơn phỉ, diệt thuỷ tặc? Những binh lính này mỗi ngày lại ăn hết bao nhiêu? Mỗi ngày đi được bao nhiêu dặm đường, lương thảo mang bao nhiêu đi thì thích hợp? Giáp trụ binh khí của họ lại tốn bao nhiêu tiền bạc?”

Tần Trạch tung ra một đống vấn đề, mặt Lục hoàng tử dần dần đỏ lên.

Hắn chết vẫn cứng miệng: “Này, những cái này đều có thuộc hạ xử lý… Bổn điện nắm giữ đại cục là được.”

Tần Trạch: “À.”

Tần Trạch lấy nghiêm khắc để trị người, cười nhạo một tiếng cũng có uy lực hơn hẳn người khác.

Không những mặt mà tai của Lục hoàng tử cũng đỏ lên.

Những hoàng tử khác cũng đồng tình nhìn hắn. Sao chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh thế.

Tần phu tử dễ chọc thế sao, đối phương còn dám cứng đối cứng với phụ hoàng, những người khác có dám không?

Thập hoàng tử ở phía sau đám người, ngơ ngẩn nhìn Tần Trạch, thấy Tần phu tử chỉ nói mấy câu đã làm cho Lục hoàng tử nghẹn họng, ánh mắt lóe sáng.

Tần Trạch lạnh nhạt liếc Lục hoàng tử một cái, nhìn ánh mắt kia, Lục hoàng tử lạnh cả sống lưng, trực giác mách bảo hắn không tốt.

Quả nhiên.

Tần Trạch nói: “Cách đây mấy trăm năm, Triệu Quát cũng không nghĩ sẽ có vị Lục hoàng tử này là tri âm.”

Triệu Quát lý luận suông, còn Lục hoàng tử thì cũng chẳng hơn gì. Huống hồ nếu so sánh thật, Lục hoàng tử còn không bằng Triệu Quát. Ít nhất thì Triệu Quát còn đọc thuộc lòng binh thư.

Trong điện lập tức vang lên tiếng cười. Mấy tên thư đồng cúi đầu, cắn chặt răng mới không cười thành tiếng.

Lục hoàng tử ngừng trong chốc lát mới hiểu được Tần Trạch đang châm chọc mình. Hắn há mồm vài lần nhưng lại không tìm thấy lời phản bác nào.

Lục hoàng tử nhìn trái nhìn phải, hắn muốn kéo theo người khác cùng xuống nước. Nhìn thấy hắn sắp nhìn đến Thập hoàng tử, Tần Trạch trầm giọng: “Ngồi cho ra tướng ngồi, đứng có tư thế đứng, Lục hoàng tử không còn nhỏ nữa, phải hiểu lễ nghi.”

Cơ thể Lục hoàng tử cứng lại, ngoan ngoãn đứng im.

Không có ai nhắc lại nghi ngờ nữa. Tần Trạch lựa chọn dạy một ít nội dung toán học. Hắn nói rất nhiều thứ có tính ứng dụng thực tế, dần dần đến cả Lục hoàng tử cũng nghe lọt tai.

Đến tận khi đồng hồ cát chảy hết, Tần Trạch dừng lại, mọi người mới hoàn hồn.

“Hôm nay giảng đến đây.”

Những người khác đều đứng dậy chuẩn bị rời đi, ai biết đột nhiên Tần Trạch lại nói: “Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử ở lại.”