Ôn Hỏa chậm rãi đến gần Thẩm Thành, đứng yên sau lưng anh.
Thẩm Thành xoay người lại, Ôn Hỏa mới để ý, mắt kính anh đeo là màu bạc. Anh đổi tay tháo bỏ nút áo còn lại, nói với cô:
“Giúp tôi.”
Ôn Hỏa hiểu ý, đưa tay giúp anh tháo kính xuống.
Đôi mắt Thẩm Thành rất đẹp. Mạnh Tử có câu "Ngã thiện dưỡng ngô hạo nhiên chi khí"(*). Yến Cơ Đạo từng nói “Nhất thốn thu ba, thiên hộc minh châu giác vị đa”. Đôi mắt của Thẩm Thành khiến người ta cảm nhận rõ ràng về câu “chí khí ngay thẳng”, “minh châu khó sánh”.
(*) Dịch nghĩa: ta khéo nuôi cái khí "hiệu nhiên" của ta ("hiệu nhiên" nghĩa là bát ngát mênh mông đầy rẫy)
Thẩm Thành bị loạn thị nhẹ, không rõ bao nhiêu độ, nhưng không đeo kính vẫn có thể nhìn rõ, hôm nay không biết có chuyện gì mà anh lại đeo kính.
Thể chất Ôn Hỏa không tốt lắm, tay chân luôn lạnh lẽo, đặc biệt vào mùa xuân và mùa thu. Cô không may chạm vào làn da Thẩm Thành, anh nâng mí mắt lên, nhìn cô.
Ôn Hỏa không dám cử động, tay đang cầm mắt kính dừng giữa không trung.
Thẩm Thành không giận dữ với Ôn Hỏa, nhưng cũng không thể nói là dịu dàng, anh là kiểu người bình lặng từ trong ra ngoài. Mấy chiêu trên giường của anh rất đa dạng, tuy vậy, Ôn Hỏa dường như chưa từng thấy anh lêи đỉиɦ lần nào.
Tất nhiên, rất có khả năng là anh che giấu quá kỹ.
Thẩm Thành nhìn cô hồi lâu, lấy lại mắt kính. Anh liếc nhìn khe ngực cô, rồi đặt kính lên chiếc bàn cạnh chân đèn mà không nói gì cả. Bình thường dưới tình huống như này, đáng lẽ người đàn ông nên hỏi câu “Sao lại mặc ít như vậy?” chứ nhỉ?
Ôn Hỏa cũng chẳng mong chờ, từ khi quen biết Thẩm Thành, không khí giữa hai người luôn tĩnh lặng, không nói nên lời như này.
Sau đó, Thẩm Thành bận xử lý công việc, Ôn Hỏa cũng lấy laptop ra, bắt đầu nghiên cứu công thức, hoàn thiện bài luận.
Chiếc đồng hồ quả quýt trong phòng khách là thứ phát ra âm thanh lớn nhất, kim giây chậm rãi quay hết vòng này đến vòng khác, Ôn Hỏa và Thẩm Thành như hai người xa lạ ngồi cùng một không gian, không can thiệp vào chuyện của đối phương, tập trung công việc của mình.
Không rõ đã qua bao lâu, Thẩm Thành từ phòng sách đi ra, cầm bình rượu tiến vào.
Tửu lượng của anh không tốt, rượu trong nhà hầu như đều là dành cho Ôn Hỏa. Rượu của anh cũng nhiều, đều là bạn bè tặng, bạn anh không giàu thì sang, rượu đưa tới cũng toàn loại lâu năm hiếm có khó tìm.
Tửu lượng của Ôn Hỏa khá tốt, mấy năm nay làm nhân tình của Thẩm Thành. Việc cô nhận ly rượu trong tay anh, uống giúp phần rượu dư lại của anh không phải là hiếm. Chỉ là, mỗi lần như vậy, Thẩm Thành đều sẽ đẩy cô vào tường rồi tiến vào.
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Thẩm Thành đi tới, nhìn màn hình máy tính, nói:
“Bài luận PRL của em?”
“Vâng.”
Thẩm Thành phủ tay lên bàn tay đang giữ chuột của cô, điều khiển tay cô, di chuyển con trỏ:
“Vướng mắc ở đâu?”
Ôn Hỏa thành thật trả lời:
“Chỗ nào cũng có vấn đề.”
Thẩm Thành nắm cổ tay cô, kéo cô ra, sau đó tự mình ngồi vào ghế, tiếp tục xem luận văn giúp cô.
Ôn Hỏa nhận ra, anh đã uống quá nhiều. Không rõ vì sao anh lại uống rượu, nhưng Thẩm Thành như này, chính là biểu hiện khi đã quá chén. Nếu bình thường, anh sẽ mặc kệ sống chết của cô, chỉ quan tâm cô có cho anh thoải mái tiến vào hay không.
Thẩm Thành rất nghiêm túc, vừa nhìn vừa suy tính những khám phá của Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa không nói gì cả, chỉ đứng một bên lẳng lặng xem.
So với giảng viên của cô, thì Thẩm Thành càng giỏi hơn, được anh hỗ trợ, thì cô sẽ bớt được nhiều công đoạn. Nhưng từ khi trở thành nhân tình của anh, thì cô không hỏi anh lần nào nữa. Thú thật, cô không thể tưởng tượng được cảnh người lột đồ mình lại quay qua điều chỉnh công thức giúp mình.
Cơ mà Thẩm Thành không hổ là Thẩm Thành, rất nhanh đã chỉ ra mấy vấn đề khiến Ôn Hỏa đau đầu mấy ngày nay, còn hướng dẫn thêm.
Anh không nói quá rõ, anh biết rằng Ôn Hỏa thông minh, nên nhiều khi chỉ cần gợi ý là cô đã có thể giải quyết.
Ôn Hỏa ngồi xuống, tiếp tục làm theo hướng Thẩm Thành gợi ý.
Thẩm Thành đứng cạnh, nhìn cô tập trung nghiên cứu.
Thời gian như dừng lại, chỉ còn kim giây của đồng hồ quả quýt chuyển động.
Đột nhiên, Thẩm Thành gọi cô: “Ôn Hỏa.”
Cô ngẩng đầu nhìn: “Dạ?”
Thẩm Thành chăm chú nhìn cô một lát, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhưng lại chứa hương vị tìиɧ ɖu͙© quen thuộc.
Ôn Hỏa chậm rãi đáp lại, sau đó mở to mắt khi anh buông cô ra.
Thẩm Thành hỏi cô: “Em biết hiện tại đầu óc tôi đang không tỉnh táo chứ, có muốn gì từ tôi không?”
Ôn Hỏa mấp máy môi, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vé buổi tọa đàm, được chứ?”
Thẩm Thành không trả lời ngay: “Vậy em định dùng thứ gì để trao đổi?”
Ôn Hỏa không nghĩ ra, không nói gì.
Thẩm Thành nhìn cô: “Thêm lần nữa.”
Ôn Hỏa ngẩng đầu nhìn lại: “Hả?”
Thẩm Thành lại hôn lên môi cô, lần này, nụ hôn kéo dài triền miên, hai người hoàn toàn đắm chìm trong không khí ái muội.
Hôn xong, anh nói: “Ngày mai sẽ gửi vé đến trường của em.”
Ôn Hỏa cúi đầu, sờ lên đôi môi đẫm nước của mình: “À.”