Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 55: Bé cưng, em không được thích cậu ta!

Buổi sáng trống hai tiết đầu, Tống Dữ Tinh ngủ một giấc đến hơn chín giờ rồi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu mơ màng cầm điện thoại lên nhìn một cái rồi lập tức ngồi dậy, chuẩn bị tư tưởng một lúc rồi mới nhận cuộc gọi, rụt rè gọi một tiếng anh.

"Anh đánh thức em sao?" Tống Vân Tu vẫn dịu dàng như trước. Anh biết lịch học của em trai nên mới gọi vào lúc này.

"Không, em dậy rồi." Tống Dữ Tinh cào cào mái tóc rối bù, dù biết mục đích của anh trai nhưng vẫn hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì vậy?"

Tống Vân Tu: "Bé cưng, anh ở dưới tầng kí túc xá của em, muốn nói chuyện với em một lúc."

Nghe vậy, Tống Dữ Tinh không thấy ngoài dự liệu chút nào, quả nhiên chuyện gì cần đến rồi cũng phải đến.

"Anh cho em mấy phút, em xuống ngay."

Cúp điện thoại, cậu vội vàng rời giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, đang chuẩn bị ra cửa thì gặp Lâm Đình Hiên trở về. Hắn mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần bò, gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lúc Tống Dữ Tinh chào hỏi rồi định đi, hắn đột nhiên kéo cổ tay cậu lại.

Tống Dữ Tinh hơi ngạc nhiên nhìn nhìn, "Đàn anh, có chuyện gì vậy?"

Lâm Đình Hiên bình tĩnh hỏi: "Cậu phải ra ngoài sao?"

Tống Dữ Tinh gật đầu theo bản năng.

"Cho cậu." Hắn nói rồi nhét một cái túi nhựa đựng đồ vào tay cậu, "Bữa sáng."

Tống Dữ Tinh cúi đầu nhìn, trong túi là mấy cái bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành, cậu lúng túng sờ mũi, khẽ nhíu mày rồi mở miệng, "Đàn anh, anh cố ý mua cho tôi sao?"

Lâm Đình Hiên: "Tiện tay."

Nhìn gương mặt không cảm xúc của đối phương, Tống Dữ Tinh cũng không tiện từ chối ý tốt của người khác, đàn anh cao lãnh hóa ra lại là người ngoài lạnh trong nóng.

"Vậy cảm ơn đàn anh, tôi có việc phải đi trước, hôm khác mời anh ăn cơm."

"Được."

Lâm Đình Hiên đứng tại chỗ, nhìn bóng thanh niên biến mất rồi tỉnh bơi xoa xoa mấy ngón tay đã nắm lấy cổ tay đối phương, xoay người vào phòng.

Một chiếc Bentley đen bóng dừng dưới chân kí túc xá nam, thu hút ánh mắt của sinh viên đi ngang qua, thấy Tống Dữ Tinh lên chiếc xe này, họ nhỏ giọng bàn tán.

"Các cậu thấy bài đăng trên diễn đàn trường chưa? Các cậu biết Tống Dữ Tinh đúng không, người bị đồn là được đại gia bao nuôi đó, vừa lên chiếc Bentley kia."

"Không nghĩ lại là thật, vẫn đang ở dưới tòa kí túc xá đấy, quá táo bạo rồi."

"Nhìn bộ dạng đẹp mắt như vậy mà lại làm chuyện đó."

...

Tống Vân Tu để ý tới ánh mắt của họ, nhưng không biết họ đang nói gì, bèn hỏi Tống Dữ Tinh đang ngồi ghế phó lái: "Mấy sinh viên kia biết em sao? Cứ luôn nhìn về phía chúng ta."

Tống Dữ Tinh nâng mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, không quan tâm lắm, "Không, không quen biết, có lẽ họ cảm thấy em đẹp trai."

Toàn một lũ ngu xuẩn, đừng để cho cậu biết cái bài đăng đó là của ai.

"Phải rồi anh, vết thương trên mặt anh đỡ chút nào không?" Tống Dữ Tinh ghé sát lại, lo lắng nhìn mặt anh trai có chút tiều tụy, quầng mắt thâm nhạt, chắc là đêm qua ngủ không ngon.

Chín phần là do chuyện của cậu.

Tống Vân Tu mím môi cười, "Không sao, hai ngày là khỏi."

Tối hôm qua anh buồn đến mức tóc trắng cũng sắp mọc lên, không thể ngủ nổi, bốn, năm giờ sáng mới mơ màng một chút. Ai ngờ anh còn gặp ác mộng, mơ thấy em trai dắt tay người anh em đáng giận của anh về nhà, hạnh phúc rúc vào ngực Lục Tứ.

- -- Cha mẹ, anh trai, giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của con...

Sau đó, Tống Vân Tu tỉnh luôn.

Quả là ác mộng.

Anh đã muốn lái xe đi gặp Lục Tứ ngay trong đêm để đánh cho một trận.

"Không nói chuyện này nữa." Tống Vân Tu cầm một cái túi lên, là túi đóng gói của một nhà hàng nổi tiếng, "Còn không mau ăn sáng đi, anh đem cho em đây." Dứt lời, anh mới thấy Tống Dữ Tinh đang cầm trong tay một phần đồ ăn sáng, động tác hơi ngừng lại.

"À, đây là bạn cùng phòng mua cho em." Tống Dữ Tinh giơ túi lên, lại nhận lấy cái túi của Tống Vân Tu, vì có túi giữ nhiệt nên những miếng bánh hình dáng tinh xảo bên trong vẫn đang bốc hơi nóng.

"Toàn là món em thích, anh cũng chưa ăn sáng phải không, ăn chung đi?"

Tâm tư của Tống Vân Tu vẫn còn dừng ở câu trước của cậu, "Bạn cùng phòng của em mua cho em?"

"Vâng, đàn anh năm hai ạ."

Tống Dữ Tinh tách đũa, gặp một miếng sủi cảo tôm đầy đặn nhét vào miệng, nói không rõ: "Rất đẹp trai, nhưng hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện, cơ mà tốt bụng."

"Sủi cảo này không tệ, không hổ là nhà hàng nổi tiếng, anh nếm thử chút đi?"

Trong mắt Tống Vân Tu thoáng qua một tia kì quái, đàn anh năm hai, đẹp trai, lạnh lùng, nhưng lại mua bữa sáng cho bé cưng nhà anh?

"Anh, sao anh ngây ra thế?"

"Khụ, không có gì." Tống Vân Tu phục hồi tinh thần, ánh mắt sắc lẹm liếc bữa sáng được đàn anh mua cho kia, rồi nhanh như chớp cầm lấy, nói rất tự nhiên: "Cái này nguội rồi, em ăn đồ anh mang cho em đi, anh ăn cái này."

"Vâng..." Tống Dữ Tinh ngây thơ gật đầu.

Tống Vân Tu cầm bánh bao, cắn hai miếng thật to.

"Đàn anh" kia, chắc lại có ý với bé cưng, một tên Lục Tứ còn chưa đủ, giờ lại thêm một "đàn anh", có khi mấy ngày nữa lại thêm vài người này người nọ. Tống Vân Tu thấy mình bây giờ như mấy người nông dân cả ngày lo lắng không thôi, rất sợ cải thìa nhà mình trồng được sẽ bị heo ủi mất.

Ăn sáng xong là đến lúc nói chuyện chính.

"Bé cưng, em..." Tống Vân Tu muốn nói lại thôi.

Tống Dữ Tinh thì rất thản nhiên, "Anh, anh muốn nói gì thì cứ nói đi."

"Em này..." Tống Vân Tu thở dài một cái, lời trách cứ cuối cũng vẫn không thể ra khỏi miệng, mặc dù anh biết Tống Dữ Tinh sai nhưng không đành lòng mắng cậu. Anh biết, em trai anh thực ra không hề ngoan ngoãn như vẻ ngoài, nhưng tầm tuổi này mà thích chơi thích quậy thì cũng bình thường, anh không thấy có vấn đề, thích chơi thì cứ chơi đi, chỉ cần không làm chuyện gì khác người là được.

Đối với em trai bảo bối mãi mới tìm thấy, Tống Vân Tu nguyện ý nuông chiều.

Nhưng anh thật sự không nghĩ tới...

Tống Vân Tu bất đắc dĩ xoa đầu Tống Dữ Tinh, "Anh không nghĩ là em sẽ làm vậy."

"Em bị bắt nạt thì có thể tìm anh để anh trả thù giúp, anh sẽ lập tức đánh Lục Tứ một trận cho em hả giận."

"Nhưng sao em lại trả thù cậu ta bằng cách đó chứ? Còn khiến bản thân bị cuốn vào, trong đầu em chứa cái gì thế hả?"

Trả thù cái gì, rõ ràng là bị Lục Tứ chiếm hời rồi!

Suy nghĩ của Tống Dữ Tinh khác với của Tống Vân Tu, cậu không cảm thấy mình chịu thiệt, cậu cũng không bị ép buộc, ngược lại, cậu muốn chiếm hời của Lục Tứ, còn chủ động trước.

Dĩ nhiên, nếu cậu biết kỹ thuật của đối phương nát như vậy, cậu sẽ không chủ động đâu.

Trym to thì có ích gì!

Trong mắt Tống tiểu thiếu gia lóe lên tia sáng phức tạp, rồi cậu thành khẩn nhận lỗi: "Anh, em xin lỗi, để anh lo lắng rồi."

"Nhưng em làm việc có mức độ, anh cứ yên tâm đi."

Cậu đưa tay lên sờ chóp mũi, chớp chớp mắt rồi toét miệng cười, "Nhắc đến chuyện này, em và Lục Tứ là kẻ tám lạng người nửa cân, không có người đúng người sai gì hết."

Tống Dữ Tinh vẫn tự biết mình, cậu chân thành nhìn Tống Vân Tu, "Nên anh đừng vì chuyện của em mà không vui với Lục Tứ, đừng làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người."

Tối hôm qua ánh mắt anh cậu nhìn Lục Tứ như nhìn kẻ thù, lúc ra tay cũng không lưu tình. Nghĩ đến gương mặt sưng vù của Lục Tứ, cậu thậm chí hơi đồng tình.

Đáng thương, không chỉ bị cậu lừa tình, còn bị anh cậu đánh.

Không biết bây giờ Lục cẩu thế nào, có khi đang ôm chăn khóc.

"Yên tâm, anh của em cũng biết nặng nhẹ." Tống Vân Tu nheo mắt, "Bé cưng, em đang nói đỡ cho Lục Tứ đấy à?"

"Làm gì có." Tống Dữ Tinh cười đầy vô hại, chân thành nói: "Em chỉ muốn cứu vãn tình bạn tràn ngập nguy cơ của hai người thôi mà."

Tống Vân Tu bất đắc dĩ mỉm cười, "Vậy thì phải cảm ơn em rồi."

Sau đó anh nhìn Tống Dữ Tinh, nghiêm túc nói: "Anh còn một vấn đề, mong là em sẽ nói thật với anh."

Tống Dữ Tinh gật đầu, cũng nghiêm túc theo.

"Đối với Lục Tứ, bây giờ em có suy nghĩ gì? Thích hay không thích?" Tống Vân Tu cẩn thận quan sát vẻ mặt của em trai.

Tống Dữ Tinh im lặng một lát rồi nói, không thích.

"Anh, sao lại nhìn em bằng ánh mắt như vậy chứ?" Cậu bị nhìn chằm chằm nên mất tự nhiên, sờ chóp mũi theo bản năng, giọng điệu kiên định: "Em thật sự không thích anh ta, anh phải tin em chứ."

"Thật không đấy?" Tống Vân Tu hơi híp mắt, nhìn như hồ ly lắm mưu nhiều kế.

Tống Dữ Tinh gằn từng chữ: "Không thể thật hơn."

Tống Vân Tu: "Vậy sao em còn muốn... Cứ trùm bao tải rồi đánh cho một trận không phải là vừa đơn giản lại vừa thô bạo hơn à?"

Dù không thích thì cũng vẫn có chút ý tứ chứ, không thì sao lại làm vậy được.

"Anh, đừng nhìn em như thế, em nói thật với anh là được mà!" Tống Dữ Tinh bất chấp luôn, "Em thấy dáng dấp anh ta không tệ, thích gương mặt của anh ta... và cả vóc người nữa."

Còn có giọng nói trầm thấp hấp dẫn của hắn, yết hầu quyến rũ ở cổ, đôi tay thon dài đều đặn khớp xương rõ ràng, lúc kéo cà vạt cực kì gợi cảm.

Á không đúng, Tống Dữ Tinh thấy mình rất không đúng.

Không nghĩ nữa!

"Em tuyệt đối không thích anh ta, tính khí kém như vậy, không chỉ nóng nảy mà còn hay đi qua đi lại, làm em chóng mặt."

"Phải." Tống Vân Tu cực kì đồng ý, "Em nói rất đúng."

"Vậy nên bé cưng, em không được thích cậu ta."

Tống Dữ Tinh: "Vâng ạ!"