Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 54: "Cải thìa" nhà anh bị heo ủi mất rồi

Tống Vân Tu có một loại cảm giác muốn đâm đầu vào tường, hoặc bóp chết chính mình trước đêm nay. Lúc đó anh còn không ngừng cười nhạo Lục Tứ vì hắn bị một bạn nhỏ vừa lên đại học lừa cho xoay như chong chóng, thậm chí còn tò mò muốn biết nhóc ăn vạ trong truyền thuyết là thần thánh phương nào.

Bây giờ thì anh biết rồi, mẹ nó thần thánh này lại là em trai của anh, em trai yêu quý khôn khéo hiểu chuyện đẹp như thiên thần của anh!

Loại cảm giác này giống như đang hóng chuyện trên mạng thì đột nhiên biến thành người trong cuộc vậy, một tảng đá lớn rơi trúng đầu.

Anh có cay cú không??? Có.

Trước khi biết nhóc ăn vạ là Tống Dữ Tinh, Tống Vân Tu luôn có thái độ hóng hớt, cười nhạo nhưng vẫn đồng tình với Lục Tứ, dẫu sao hắn cũng vừa bị lừa tình cảm lại bị lừa thân thể, thật sự là thê thảm không nhìn nổi.

Nhưng lúc này, Tống tổng đã biết sự thật thì muốn rơi nước mắt.

Đồng tình gì nữa, anh chỉ muốn xé Lục Tứ ra làm đôi!

Bé cưng nhà anh lại bị Lục Tứ...

Cải thìa nhà anh trông coi kĩ lưỡng như vậy mà lại bị heo ủi mất rồi!

Nghĩ đến đây, Tống Vân Tu cảm thấy máu nóng sôi trào, suýt thì không khống chế được mà đá Lục Tứ rơi từ tầng cao nhất xuống đất.

Có nằm mơ anh cũng không nghĩ tới, nhóc ăn vạ lại chính là em trai mình!

Lại là em trai mình!

Em trai mình!

Tống Vân Tu suýt phát điên, cầm cái gối bên cạnh đập lên người Lục Tứ, lớn giọng mắng: "Lục Tứ mẹ nó sao cậu không nói tên cho tôi biết, còn nói nhóc ăn vạ, tôi nhổ vào!"

"Tống Vân Tu, mẹ nó, cậu còn có mặt mũi nói tôi à, cậu cũng không nói em trai cậu tên là Tống Dữ Tinh!"

Lục Tứ thấy mình rất vô tội, hắn nhặt cái gối lên, khí thế cũng không kém, "Cả ngày cứ bé cưng bé cưng, nếu cậu nói sớm thì làm gì có chuyện bây giờ!"

Sự khϊếp sợ trong lòng Lục Tứ không hề thua kém so với Tống Vân Tu, ai biết Tống Dữ Tinh lại là em ruột thất lạc nhiều năm của bạn tốt chứ. Rõ ràng lúc trước hắn đã điều tra mà không ra được cái chuyện quan trọng nhất này, làm ăn kiểu gì thế không biết, đờ mờ!

Mới đầu Tống Dữ Tinh lừa hắn, nói không có người thân, không có nhà để về.

Mẹ nó chứ không có người thân, tên nhóc lừa gạt nói dối không hề chớp mắt một cái!

Hắn nghĩ những chuyện Tống Dữ Tinh lừa mình là đã đủ nhiều rồi. Thu một thân gai góc lại, giả bộ ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới ngay cả thân thế của cậu cũng là giả.

Bây giờ hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất khó tin.

Tống Dữ Tinh lại là em trai thất lạc nhiều năm của Tống Vân Tu? Tiểu thiếu gia nhà giàu mãi mới tìm về được mà Tống gia cực kì chiều chuông?

Quần áo và đồng hồ các loại của thương hiệu nổi tiếng trên người cậu bây giờ đã có thể giải thích được là từ đâu mà ra, làm gì có "các anh trai tốt" nào đưa, Tống tiểu thiếu gia muốn gì mà không có? Sao lại thiếu chút tiền đó được?

Quả nhiên, Tống Dữ Tinh toàn lừa gạt, nói gì cũng không nên tin.

Lục Tứ cảm thấy mình đúng là đồ ngu, chuyện xảy ra hơn nửa tháng nay khiến hắn bắt đầu hoài nghi đời người.

Tống Vân Tu cũng nghĩ Lục Tứ là đồ ngu.

Anh bất đắc dĩ nhắm mắt, niệm ba lần trong lòng rằng gϊếŧ người là phạm pháp, rồi mở mắt nhìn người anh em của mình, ngoài cười nhưng trong không cười, bình tĩnh nói: "Chuyện rõ rành rành như thế mà cậu cũng không nhận ra? Tên của chúng tôi đọc lên nghe không giống anh em ruột à? Dáng dấp không giống anh em ruột à? Cậu, đờ mờ, có phải cậu mù không? Hả?"

Lục Tứ cau mày nghi hoặc, hỏi lại: "Giống sao?"

Hắn quan sát gương mặt của Tống Vân Tu hồi lâu rồi kết luận: "Tống Dữ Tinh đẹp hơn cậu nhiều."

"..." Trán Tống Vân Tu nổi gân xanh. Đường nét trên mặt anh và em trai đúng là không quá giống nhau, anh giống cha, mặt mũi anh tuấn đầy tính công kích, còn Tống Dữ Tinh giống mẹ, nhìn tương đối nhu hòa, xinh đẹp mềm mại.

Nhưng nhìn chung thì vẫn giống nhau, Lục Tứ không những có vấn đề về đầu óc mà còn có vấn đề về thị lực.

Lục Tứ tiếp tục nghĩ nghĩ, "Tên của hai người thì giống nhau thật."

Mà sao hắn có thể liên tưởng đến hai ngườ không hề có mối quan hệ gì với nhau chứ?

Tống Vân Tu suốt ngày nói rằng bé cưng nhà anh tốt thế nào, ngoan thế nào. Tống Dữ Tinh ngoan chỗ nào chứ? Há, giả vờ ngoan thì giống lắm.

Bé cưng bé cưng, ai quan tâm cậu gọi em trai là bé cưng chứ!

"Được, tạm thời tôi không nói chuyện này nữa." Thần sắc Tống Vân Tu ngưng trọng, "Cậu và em trai tôi phát triển đến bước nào rồi?"

"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Chuyện gì nên làm thì cũng đã làm rồi." Lục Tứ lùi lại hai bước, đề phòng Tống Vân Tu bất ngờ cầm cái gạt tàn đập lên đầu mình, vỗ ngực nói rất chắc chắn: "Cậu yên tâm, tôi sẽ phụ trách, tôi là một người đàn ông tốt có trách nhiệm!"

"Đờ mờ ai cần cậu phụ trách!"

Tống Vân Tu giận quá, thật sự cầm cái gạt tàn lên ném hắn nhưng không trúng, cái gạt tàn rơi xuống sàn nhà, "choang" một tiếng rồi vỡ thành mấy mảnh.

Quá hoang đường, lần trước mẹ Tống còn thuận miệng nhắc đến Lục Tứ trong bữa cơm, lúc ấy Tống Vân Tu cảm thấy không thể nào, làm sao anh có thể để Lục cẩu gieo họa cho em trai mình, không hề để tâm, rồi mẹ Tống cũng không nói chuyện đó nữa. Chẳng qua anh không nghĩ tới, mẹ Tống nói một lời là thành thật.

Hai người tưởng chừng như không thể nào lại ở bên nhau thật.

Quá thể, quá thể lắm!

"Lục Tứ, tôi cảnh cáo cậu, em trai tôi và cậu là không thể, sau này cậu cách xa em ấy ra một chút!"

"Không, tôi không bỏ cuộc đâu!" Lục Tứ đi đi lại lại hai vòng rồi ngồi xuống ghế. Hắn rót nước uống mấy ngụm, đưa tay lau mép, đúng lý hợp tình mà nhìn Tống Vân Tu, "Sao lại không? Em ấy là em trai của cậu, tôi là anh em tốt của cậu, như vậy không phải càng thân thiết hơn sao?"

Tống Vân Tu mặt mày căng thẳng nhìn hẳn.

Nói thì thế, nhưng chuyện đã rơi xuống đầu anh, không thể nào giải quyết bằng một hai câu được.

Anh biết rõ, Lục Tứ đã chính miệng nói với mình. Vốn dĩ hắn còn băn khoăn về Hoắc Ninh, vì thấy đẹp nên mới ở bên bé cưng, thái độ đùa cợt, định chơi chán rồi bỏ, ai ngờ lại thật sự động lòng.

Nhưng lúc đầu hắn ở bên bé cưng như tra nam thì không thể tha thứ được, ai quan tâm về sau hắn rung động hay không cơ chứ.

Lục Tứ nghe anh nói xong, suýt nữa ho ra một búng máu. Hắn phiền não gãi đầu, lại bắt đầu bùng nổ.

"Này, tiêu chuẩn kép đấy!"

"Đúng, lúc đầu quả thực tôi có suy nghĩ đó, tôi thừa nhận là tôi sai!"

"Nhưng tôi muốn nói rõ với cậu." Nếu có bị đánh chảy máu đầu thì hắn cũng muốn nhận được một lời giải thích.

"Lúc đầu, em trai cậu ôm tâm tư gây rối để tiếp cận tôi, chờ tôi cắn câu, động lòng thì bỏ rơi!"

Lục Tứ khàn giọng tố cáo: "Chuyện này là em ấy sai mà? Em ấy không chịu trách nhiệm đấy chứ? Em ấy mới là tra nam đích thực chứ? Sao nghe cậu nói lại thành tôi sai hoàn toàn rồi?!"

"Thái độ của cậu lúc trước cũng không như thế, không phải toàn chê tôi thê thảm sao? Còn nói nhóc ăn vạ này làm việc không chê vào đâu sao?"

"Cậu lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tôi có phải anh em tốt nhất của cậu không thế!"

Lục tổng lửa giận đầy bụng nói một tràng như bắn súng liên thanh, nói xong còn thấy khát nước, cầm ly uống mấy ngụm.

Tống tổng ngồi đối diện không hề nâng mi mắt một chút, thờ ơ nói: "Tiêu chuẩn kép đấy thì sao."

"Sở dĩ bé cưng làm như vậy, không phải là vì cậu bắt nạt em ấy trong quán bar à."

Lục Tứ: "..."

Được rồi, đúng là không thể nói lý lẽ với người cuồng em trai nghiêm trọng mà.

Vậy hắn cũng không nói lý nữa.

"Tống Vân Tu, tôi không quan tâm cậu có đồng ý hay không, tôi đã quyết định rồi."

Lục Tứ nghiêm túc nói, giọng hơi khàn: "Tôi thật lòng thích em ấy, không nói đùa với cậu."

"Chúng ta biết nhau lâu như vậy, cậu cũng hiểu con người tôi, một khi đã nhận định cái gì thì sẽ không buông bỏ dễ dàng."

Tống Vân Tu mím môi, không lên tiếng.

Đương nhiên anh biết rõ Lục Tứ là người như thế nào, rất bướng bỉnh, thậm chí cố chấp. Dĩ nhiên nhân phẩm Lục Tứ không hề có vấn đề, dù không phải người hiền lành nhưng cũng coi như đoan chính, nếu không thì sẽ không có quan hệ tốt với anh như vậy.

Hơn nữa, không thể bác bỏ được là Lục Tứ rất có năng lực. Vừa tốt nghiệp đại học, hắn đã có thể quản lý chi nhánh của Lục Thị ở nước M đâu ra đấy, những năm gần đây càng phát triển mạnh. Mấy tháng trước hắn mới về nước, chính thức tiếp quản tập đoàn Lục Thị.

Nghĩ vậy thì có vẻ như Lục Tứ cũng là một sự lựa chọn tốt, so với người khác mà nói, ít nhất còn biết rõ ràng.

Không được, dừng lại!

Tống Vân Tu bị chính ý tưởng của mình dọa sợ.

Cái tính khí một lời không hợp là đánh luôn của tên Lục Tứ chó má này thì thích hợp chỗ nào? Thích hợp chỗ nào?

Vết thương trên mặt anh vẫn còn đau đây này.

Tống Vân Tu mày tỉnh táo lại đi, mày không thể nghĩ ra những ý tưởng kỳ quái như thế được!

"Cậu nói là thích?" Tống Vân Tu nheo mắt đầy nguy hiểm, khinh thường hừ mũi, không nhanh không chậm mở miệng, "Cũng không biết là ai, hai tháng trước còn vì Hoắc Ninh mà đau lòng, uống say khướt trong quán bar, còn gào lên đòi nhảy sông tự vẫn, có cần tôi lấy camera giám sát ở đó cho cậu xem lại chút không?'

"..." Khóe miệng Lục Tứ co rút, "Chuyện quá khứ rồi."

"Đúng thế, một giây trước trong lòng cậu toàn là Hoắc Ninh, bây giờ thì chắc cậu cũng sắp quên tên y luôn rồi phải không?"

"Lục tổng thay lòng nhanh như vậy, ai mà biết lúc nào thì cái tên Tống Dữ Tinh sẽ trở thành quá khứ chứ?"

Tống Vân Tu nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng hỏi: "Làm sao để tôi tin là cậu thật lòng?"

Trước sự chất vấn hùng hổ của bạn tốt, Lục Tứ không hề chùn bước, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt Tống Vân Tu.

"Vân Tu, tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gì."

"Nhưng tôi biết rõ lòng mình, tôi nói thích, tức là muốn ở bên em ấy cả đời."

Hoắc Ninh không hề giống với Tống Dữ Tinh. Hắn có hảo cảm với Hoắc Ninh, đây là sự thật.

Nhưng đối với Tống Dữ Tinh... Không chỉ đơn thuần là hảo cảm, hắn còn muốn kết hôn với cậu, muốn cùng cậu bạc đầu, ở bên nhau suốt quãng đời còn lại.

Loại du͙© vọиɠ này vô cùng mạnh mẽ.

Lục Tứ: "Thế nên, anh em tốt, cậu là người anh vợ mà tôi đã nhận định."

Tống Vân Tu: "..."

Mịa!