"Quậy đủ chưa?" Tô Yến cưng chiều nói, hắn để con gái tùy ý ôm mình, bàn tay to ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một cái tay khác vuốt ve từ cổ kéo dài tới lưng, mơn trớn từng tấc da thịt cô, giống như đang kiên nhẫn thưởng thức một miếng bạch ngọc trong suốt.
"Quậy bao nhiêu cũng không đủ." Tô Mạn nói xong lại bắt đầu giãy giụa giống như mèo con bị mùi hương bạc hà mê hoặc.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Tô Yến vẫn tràn đầy ôn nhu, nhưng bất chợt tối sầm lại: "Leo xuống, Mạn Mạn."
Hai tay Tô Mạn vẫn dùng sức quấn lấy cổ người đàn ông, ngẩng đầu từ trong ngực lên, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng hắn: "Ba ba có mua cho con không?"
"Không phải con đã tự mình lấy ra rồi sao?"
Tô Yến liếc nhìn hộp quà màu hồng nhạt trên sô pha rồi chuyển sự chú ý qua người cô.
"Hừ, con còn chưa xem." Món quà nào cũng không quan trọng bằng việc ôm ba ba của cô.
"Ngoan nào, con leo xuống trước."
Ngữ khí người đàn ông mất đi một tia ôn nhu bị Tô Mạn dễ dàng nhận ra được.
Cô bĩu môi, đôi mắt nhìn chằm chằm yết hầu người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn liền tiến lại gần cắn một ngụm.
Thực tế lực đạo cô cắn không mạnh cũng không nhẹ.
Tô Yến hình như có chút không thoải mái, hơi hơi nhíu mày, yết hầu lăn lộn nhanh hơn không dễ phát hiện, hắn ôm cô sải bước nhanh về phía sô pha, đặt cô lên trên.
Tô Yến cầm lấy một cái gối ôm màu sáng che lên đùi, sau đó kéo mắt cá chân con gái đặt lên trên, duỗi tay cầm lấy hộp quà màu hồng nhạt.
"Con nhìn xem có thích không." Người đàn ông mở hộp ra, hai ngón tay móc lấy vòng chân màu bạc tinh xảo.
"Ba ba mua gì con cũng thích."
Tô Mạn quơ quơ chân nhỏ hồng hào ra hiệu cho ba ba đeo lên, còn cô trở mình cầm lấy ly sữa bò trên bàn.
Sữa bò lạnh, Tô Mạn không thích uống.
Tô Yến sợ cô ngã xuống nên vươn tay hơi đỡ lấy phần hông cô: "Xong rồi, con nhìn xem."
Tô Mạn ôm ly thủy tinh, uống một ngụm sữa lớn rồi nâng chân trái lên cẩn thận chiêm ngưỡng sợi dây màu bạc đeo trên cổ chân.
Thực tế, ba ba đã tặng cho cô rất nhiều quà, nhiều đến mức cô xem đến chết lặng.
"Quà có đẹp hơn nữa cũng không bằng ba ba." Tô Mạn bĩu môi.
Vừa rồi Tô Mạn mới uống sữa nên hiện tại cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của cô có một bộ ria sữa nhàn nhạt.
Ngón tay cái Tô Yến nhẹ nhàng xoa xoa môi cô, sữa màu trắng cũng theo động tác của hắn mà biến mất: "Con uống sữa bò xong thì đi ngủ sớm một chút."
Lúc này đã gần 1 giờ sáng.
Trước khi trở về hắn đã nói với Tô Mạn không cần chờ mình, thế nhưng cô nhóc này trước nay không quá nghe lời hắn.